Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 753. Về quê 7

Chương 753. Về quê 7
Chương 753: Về quê 7
Giang Phong cười, ra ngoài rồi, chỉ nhìn thấy mấy ông cụ bên phòng lớn nhà họ Từ đang ngồi trong sân, người nào cũng nhàm chán nhìn Giang Phong, cũng không biết nói gì. Nói cũng đúng, quả thực bọn họ và Giang Phong không thể nói được gì.
Còn chưa đợi Giang Phong chủ động mở miệng, Từ Sơn vừa liếc mắt nhìn qua bên này yên tĩnh như gà, mới nhanh chóng ôm hai đứa nhỏ ra sân cho náo nhiệt.
Cho nên vào thời khắc mấu chốt, vẫn phải có anh ta.
Anh ta xách cái ghế nhỏ tới, nói: “Giang Phong mau ngồi đi, ôi lần này các cháu trở về định ở mấy ngày?”
Giang Phong: “Bốn, năm ngày ạ.”
Từ Sơn kinh ngạc: “Ngắn như vậy sao?”
Giang Phong: “Nhà xưởng bên chúng cháu sắp vận hành, còn có xưởng mới đang xây dựng, không thể nghỉ quá lâu được.”
“Xưởng mới? Các cháu lại muốn mở rộng sao?” Từ Sơn nói đến đây, thật sự phải khâm phục cháu gái ngoại và cháu rể của mình quá, hai người này có cái bừa vàng đào được vàng sao? Thật sự quá lợi hại.
Giang Phong lắc đầu: “Không phải, bọn cháu dự định xây thêm một xưởng thực phẩm, không phải khoảng thời gian trước vợ chồng chúng cháu ra nước ngoài khảo sát thực tế sao? Sau khi trở về có thêm mấy dự định, bây giờ đều đang thực hiện từng cái một. Nhưng thật sự rất bận quá, người có thể dùng được cũng quá ít.”
Từ Sơn: “Xưởng thực phẩm? Các cháu dự định sản xuất đồ ăn sao?”
Giang Phong: “Đúng ạ.”
Anh bảo: “Bên cháu đại khái cuối năm nay hoặc là đầu năm sau sẽ đi vào sản xuất, thực ra chuyện xây xưởng này, khó nhất không phải là xây dựng nhà xưởng, cũng không phải thu mua máy móc. Những khoản tiền này đều có, khó nhất là người.”
“Còn có thể thiếu người sao?” Người nhà họ Từ đều ngơ ngác, trong nhận thức của bọn họ, chỉ từng thấy có người không tìm được công việc, nhưng ngược lại chưa từng nghe thấy nhà xưởng không tìm được người.
Giang Phong cười: “Đúng vậy, hai năm này, xí nghiệp tư nhân ở Thâm Quyến mọc lên nhiều như nấm ấy, người bản địa hoàn toàn không đủ dùng.”
“Còn có loại chuyện này nữa à.”
Giang Phong: “Còn nữa, cũng không chỉ cái này, mà làm thực phẩm, kiểm tra chất lượng rất quan trọng, cho nên tuyển người cẩn thận đáng tin, lại càng khó hơn.”
Anh đã nói như vậy rồi, Từ Sơn cũng phát hiện ra ý tứ của anh, mấy ông cụ bên phòng lớn nhà họ Từ người nào cũng ngơ ngác như chim, hoàn toàn không hiểu, mà chỉ mang vẻ mặt ngưỡng mộ. Từ Sơn thầm nói: Người thân nhà mình thật đúng là đầu óc đơn giản, chẳng trách lại có thể để Tiểu Trần tính kế.
Từ Lập quả thực không nghe ra được, Giang Phong nhìn thấy anh ta vẫn chưa phản ứng lại, dứt khoát nói thẳng: “Từ Lập, anh có hứng thú tới Thâm Quyến không?”
Từ Lập trợn trừng mắt há hốc mồm: “Cái gì?” Anh ta khó tin nhìn Giang Phong.
Giang Phong mang vẻ mặt ôn hòa và tươi cười: “Em biết anh ở bên này cũng làm chủ nhiệm phân xưởng, là người có kinh nghiệm, hay là anh tới giúp em đi. Xưởng mới bên bọn em cần một người đáng tin, chúng ta là người thân, biết rõ nguồn gốc nên cũng đáng tin, anh còn có kinh nghiệm nữa. Anh tới bên em, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn trong thôn.”
Từ Lập lắp bắp: “Anh anh anh...”
Giang Phong cười: “Anh đừng vội từ chối em, cứ trở về bàn bạc kỹ lưỡng với những người khác đi đã. Tuy bên em là nhà xưởng mới mở, nhưng chưa chắc đã kém hơn bên các anh đâu. Nếu anh không muốn tách ra ở hai nơi với chị dâu, có thể đưa cả nhà cùng qua đó, vợ anh cũng có thể tìm một công việc ở xưởng quần áo.”
“Cái này...”
“Bên đó cũng có trường học, con cái có thể đưa qua đó đi học.”
Môi Từ Lập run run.
Giang Phong: “Anh từ từ suy nghĩ, em thật sự thật lòng mời anh đó.”
Từ Sơn lại liếc mắt nhìn Giang Phong, anh ta biết đã xảy ra chuyện gì, chính bởi vì biết đã xảy ra chuyện gì, mới biết con người Giang Phong này lợi hại bao nhiêu, anh nói như vậy, thật sự khiến người khoan khoái trong lòng.
Người không biết, còn tưởng anh thật lòng đề nghị, nhưng chắc chắn, chắc chắn, chắc chắn là mẹ anh ta đã nhờ vợ chồng bọn họ.
Từ Lập vẫn chưa phản ứng lại được, thì ông cụ Từ đã vỗ một cái lên lưng cháu trai, nói: “Đi, cháu nhất định phải đi. Hiếm khi có cơ hội tốt như vậy, đàn ông thì phải ra ngoài xông pha, khó có được Giang Phong cho cháu cơ hội như vậy, cháu phải nắm bắt.”
“Anh, anh dẫn em đi cùng đi, em cũng có thể đi tới phía nam tìm việc.” Em trai nhỏ nhất của anh ta đã nôn nóng mở miệng.
Từ Lập: “Nhưng anh, nhưng anh có việc...”
“Cháu không biết từ chức à, có cái gì mà phải tiếc? Công việc đó không làm thì không làm thôi.” Ông cụ Từ dứt khoát gọn gàng: “Cơ hội tốt như vậy, cháu không nắm bắt, lần sau có muốn cũng không có đâu, không phải ai cũng may mắn như vậy.”
“Cháu, cháu biết rồi.”
Giang Phong cười: “Vậy quyết định như vậy nhé? Em chắc chắn phải về sớm, nên em sẽ để lại địa chỉ và số điện thoại cho anh, cho anh một tháng để xử lý chuyện bên này, một tháng sau anh đi tới Thâm Quyến tìm em.”
Bản thân Từ Lập cũng không ngờ, chuyện này lại thay đổi nhanh như vậy, thế này... là bàn xong rồi hả?
“Cảm ơn em.”
Từ Lập nghiêm túc: “Thật sự cảm ơn em.”
Giang Phong cười: “Cảm ơn với không cảm ơn cái gì? Em cần người như anh, nên là em cảm ơn anh chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận