Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 671. Ba bất công

Chương 671. Ba bất công
Chương 671: Ba bất công
Đây chính là một người làm mẹ không đáng tin cậy.
Hai nhóc con ngẩn tò te, hai đứa liếc mắt nhìn nhau rồi lạch bạch chạy đi.
Học cái gì chứ không cần đâu!
Từ Toa: “Này… các con đừng chạy chứ.”
Giang Phong bật cười: “Xem ra em khá xấu xa.”
Từ Toa không phục nói: “Môn này có bao nhiêu đẳng cấp, có bao nhiêu phong cách hơn nữa con trai biết chơi nhạc cụ rất đẹp trai, biết làm vui lòng con gái. Em chẳng phải là vì tốt cho bọn chúng sao?”
Giang Phong nín cười nói: “Sao em không tự học?”
Từ Toa cây ngay không sợ chết đứng nói: “Mệt như thế em học làm gì chứ?”
Giang Phong: “… Vậy em thật sự quá tuyệt vời.”
Từ Toa đấm anh: “Anh còn dám châm biếm em.”
Giang Phong cười thầm: “Không có đâu, anh nào nỡ chứ.”
Từ Toa đỏ mặt, đã kết hôn nhiều năm Từ Toa vẫn là một người mâu thuẫn, rất to gan mà lại rất dễ đỏ mặt.
Cô làu bàu: “Anh chỉ biết trêu em.”
Giang Phong: “Anh không trêu em thì trêu ai?”
Hai người anh anh em em, hai nhóc con chạy trốn đi nằm bò ở khe cửa nhìn lén, bẹt cái miệng nhỏ ra oán trách:
“Ba bất công nhất.”
“Đàn ông yêu phụ nữ.”
“Hứ!”
“Hứ hứ!”
Nhưng mà bởi vì thái độ của Giang Phong, tâm trạng vốn dĩ có hơi nóng nảy của Từ Toa lại đã bình tĩnh nhiều, buổi tối còn giành thời gian dạo quanh thành phố Giang Hải nữa. Chuẩn bị xong xuôi để đi dạo thì thấy Giang Phong cũng đã xuất hiện.
Cô cằn nhằn: “Bên ngoài lại mưa rồi kìa.”
Mưa ở phương Nam nhiều cô quả thật đã cảm nhận được rồi.
Giang Phong: “Điều đó là chắc chắn, không mưa anh cũng sẽ không xuất hiện, em muốn đi đâu?”
Từ Toa: “Em chưa nghĩ ra, chỉ đi dạo quanh chút.”
Tuy rằng một năm chỉ tăng thêm 10 phút nhưng Từ Toa đã xuyên đến gần 10 năm, bây giờ đã tăng lên gần 2 tiếng đồng hồ rồi chính xác là 1 tiếng 40 phút. Thời gian nhiều hơn cô cũng càng thuận tiện hơn, thêm một điều nữa bắt đầu từ năm thứ hai thì cô không bị thả xuống vị trí cố định nữa mà xuất hiện ở nơi mà ngày hôm trước cô biến mất, điều này đã mở rộng bản đồ được một khoảng lớn.
Đồng thời cũng để bản thân Từ Toa tiện hơn rất nhiều.
“Em nghĩ thử xem có cái gì mà triển lãm cần dùng tới không.”
Nhắc đến triển lãm, đây là điều quan trọng hàng đầu gần đây của bọn họ.
Tuy rằng thành phố Giang Hải là một kho báu khổng lồ nhưng Từ Toa và Giang Phong đều biết rõ bọn họ không thể cả đời đều dựa vào nơi này. Điều này giống như cho người ta cá không bằng dạy người ta câu cá vậy, bọn họ phải phát triển sản nghiệp của chính mình.
Mà triển lãm lần này chính là một cơ hội phát triển rất tốt.
“Triển lãm lần này, doanh nghiệp tư nhân chỉ có hai công ty. Một là công ty chúng ta còn công ty kia là xưởng đồ nội thất ở phía Tây.”
Không thể không nói hai doanh nghiệp tư nhân được chọn vào triển lãm lần này đúng thật làm người ta không nói ra được có điều mờ ám gì. Bất kể là thời trang Thủy Mộc hay là xưởng đồ nội thất Lĩnh Tư kia đều là doanh nghiệp tư nhân phát triển nhanh chóng mãnh liệt nhất của Thâm Quyến.
“Đa số đều là doanh nghiệp nhà nước, tuy rằng lãnh đạo hỗ trợ các doanh nghiệp bản địa có mục đích nhưng nói cho cùng thì vị trí của doanh nghiệp tư nhân không thể so được với doanh nghiệp nhà nước nên vị trí ở triển lãm của chúng ta sẽ không tốt lắm. Triển lãm chỉ có ba ngày, điều chúng ta có thể làm chính là cố gắng hết sức thu hút người ta đến. Người không đến thì đồ tốt hơn nữa cũng vô dụng. À đúng rồi, tham gia triển lãm lần này còn có xưởng thời trang thủ đô.”
Từ Toa cười duyên dáng nói: “Chẳng liên quan, bọn họ chắc chắn đánh vào trang phục nhưng chúng ta không phải mà.”
Giang Phong: “Cũng phải.”
“Đi thôi, chúng ta dạo chút.”
Hai vợ chồng họ cùng nắm chặt cây dù đi bộ trên đường lớn mưa phùn, Từ Toa nói: “Anh thấy giống nam nữ chính trong ‘Bến Thượng Hải’ không?”
Giang Phong mỉm cười: “Không giống.”
Anh ôm bả vai Từ Toa nói: “Bởi vì chúng ta sẽ không có kết cục buồn như thế.”
Từ Toa phì cười: “Ôi chao, cái em nói là tình cảm, cái anh nói là tình tiết phim.”
Giang Phong: “Cho nên anh nói cũng không sai.”
Anh nhìn về hướng tủ kính nói: “Chúng ta chuyển con ma-nơ-canh này ra đi. Anh cảm thấy bày lên thế này tốt hơn là chỉ treo lên không.”
Từ Toa liếc anh: “Anh không sợ bị người ta hỏi nguồn gốc à?”
Giang Phong nhìn bộ dạng giảo hoạt này của Từ Toa không nhịn nổi vươn tay xoa đầu cô:
“Em nghĩ gì thế? Em nghĩ món đồ này quan trọng bao nhiêu? Cho dù người khác có quan tâm hay không, kể cả có người quan tâm đi nữa. Em tin mọi người cũng chỉ sẽ cảm thấy chúng ta vì làm theo yêu cầu của hoạt động lần này không? Món đồ nhỏ này em mang ra 100 con cũng chẳng sao. Bởi vì nó không chứa công nghệ gì cả, hơn nữa dĩ nhiên sẽ có người chủ động giúp em tìm lý do. Ví dụ như đây là vũ khí bí mật của chúng tôi. Nhưng nếu em muốn mang món đồ càng đáng giá càng đặc biệt hơn ra thì e rằng liền có người nghĩ nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận