Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 66. Tám chuyện

Chương 66. Tám chuyện
Chương 66: Tám chuyện
Nói chung là vì nhìn tuổi Từ Toa còn khá nhỏ, Tiểu Trần kéo ghế một cái, tán gẫu chút chuyện, anh ta nói: “Từ Toa à... thật ra công việc của phụ nữ trong thôn cũng không có gì hết. Nhà ai đánh vợ, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, cũng sẽ không đến tìm ban quản lý đại đội đâu. Thật sự em không cần để trong lòng.”
Từ Toa: “Hai người đều khuyên em như thế...! Mặc dù em không quan tâm nhưng cũng phải biết chứ, nếu có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không lúng túng, bây giờ trong ban quản lý đại đội của chúng ta em cũng chưa quen ai đâu.”
Từ Toa nói chuyện có bài bản, còn rút một quyển vở trong ngắn kéo ra, có nét đặc trưng của thời đại này.
Ngoài bìa để: toàn tâm toàn ý, phục vụ nhân dân.
Từ Toa mở trang đầu tiên ra, phía trên là hai chữ Từ Toa ngay ngắn.
Từ Toa nhìn nghiêng, trong mắt hiện vẻ nhiều chuyện: “Thôn của chúng ta có ai tính tình rất tệ không?”
Từ Lập gật đầu: “Tính tình tệ à...”
Anh ta đứng dậy nhìn xung quanh một chút, vội vàng đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Anh trai của Hoàng Diệu Thường đấy...! Nhà anh ta khá giả, chị dâu cô ta thường ăn cắp đồ đem về nhà mẹ đẻ, cho nên anh trai của Hoàng Diệu Thường thường xuyên đánh vợ. Anh ta không che giấu giống người khác, thường xuyên gây ồn ào.”
Đột nhiên Từ Toa nghĩ đến một khả năng, cô nói: “Đại Hoàng đó...”
Từ Lập: “Em nói Đại Hoàng à, là con chó nhà anh ta nuôi.”
Từ Toa đã hiểu, nhà họ Hoàng à! Nhà giàu nhất nhì trong thôn.
Đứa con cả và đứa con thứ hai của nhà họ Hoàng bề ngoài người thì làm công nhân trong thành phố, người thì làm công việc tạm thời, nhưng thật ra là lén bán đồ trong chợ đen, cho nên nhà họ Hoàng mới giàu đến vậy. Cô nhớ mang máng nội dung cốt truyện, thằng con thứ hai còn chưa kết hôn của nhà họ Hoàng vẫn luôn si mê Hồ Hạnh Hoa, bánh ngọt của Hồ Hạnh Hoa đều do anh ta đem đi bán, hai người có quan hệ hợp tác. Sau này anh ta kết hôn, vẫn quan tâm Hồ Hạnh Hoa nhất. Vợ anh ta rất đáng thương.
Nghe nói, thằng con thứ hai nhà họ Hoàng đồng ý cưới cô ta, cũng vì cô ta trông hơi giống Hồ Hạnh Hoa.
Từ Toa hơi ngẩn người thì nghe Từ Lập hâm mộ nói: “Làm công nhân ở công xã thật tốt.”
Từ Toa từ chối cho ý kiến, cô biết nội dung cốt truyện, biết được nhà họ Hoàng giàu đến thế không phải do con cả nhà họ Hoàng làm công nhân ở công xã. Nhà bọn họ giàu, hoàn toàn là do lén buôn bán ở chợ đen.
Nhưng người trong thôn không biết chuyện này, chỉ nghĩ dựa vào phúc lợi của công nhân thì đã có cuộc sống tốt.
Tiểu Trần: “Tuy rằng đồng chí Hoàng Diệu Thường không ở đây, nhưng chúng ta cũng không nên nói người nhà cô ấy như vậy. Cô ấy sẽ buồn đúng không? Lại nói, do chị dâu cô ấy làm sai, cô ấy không lấy gì về nhà mẹ đẻ của mình, sao lại bị đánh chứ?”
Tiểu Trần đỏ mặt, nói: “Chúng ta nói chuyện khác đi, Triệu Tường trong thôn cũng hay đánh vợ.”
Từ Toa lập tức hiểu ra.
Hình như cán sự Tiểu Trần có ý với Hoàng Diệu Thường, nếu không, sao nhắc tới tên cô ta lại đỏ mặt.
Từ Toa hỏi: “Triệu Tường là ai vậy?”
“Một tên du côn trong thôn, tên đó...” Có lẽ không muốn nói đến anh cả của Hoàng Diệu Thường nên Tiểu Trần liên tục nói về chuyện của những người khác, cái gì cũng nói được. Từ Lập ngồi kế bên bổ sung.
Lượng thông tin trong buổi sáng, đối với những người khó đối phó và xấu tính thôn Từ Toa đều ghi kỹ vào vở.
Từ Lập thấy cô nghiêm túc, nhức đầu, nói: “Mấy việc này em mà muốn biết thì cứ về nhà hỏi bà ngoại của mình.”
Từ Toa sửng sốt, nghiêm túc nói: “Sao bà ngoại em lại biết được? Bà ấy hiền lành tốt bụng, xem ai cũng là người tốt cả.”
Tiểu Trần gật đầu: “Cũng đúng.”
Tiểu Từ: “…”
Anh tin em mới là lạ!
Từ Toa khép vở lại, nói: “Hình như ban quản lý đại đội cũng không có việc gì làm.”
Tiểu Trần và Tiểu Từ cùng lắc đầu, nói: “Cũng chưa chắc, có lúc thì rảnh thật, nhưng nếu mà bận lên rồi thì cả miếng nước cũng không được uống.”
Mấy người đang nói chuyện với nhau thì thấy Hoàng Diệu Thường thở hổn hển chạy vào, sáng sớm, cô ta đã đi thẳng ra ngoài ruộng chấm công, nhưng không gặp Từ Toa. Lúc này Từ Toa mới đánh giá Hoàng Diệu Thường.
Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải dù, loại áo này ít khi thấy trong thôn, hai bím tóc bóng mượt xõa trên vai, gương mặt này, mày rậm mắt to, tướng mạo cũng phúc hậu, tuy rằng nhìn cô ta cũng không tệ, nhưng trên trán có rất nhiều mụn, nếu cô ta đen một chút thì không sao, nhưng vấn đề là cô ta trắng nõn, nên nhìn cũng bình thường. Làm cho gương mặt thanh tú bị kéo xuống mấy phần. Cô ta bước vào nhìn thấy Từ Toa, sửng sốt một chút, thốt ra: “Cô là ai?”
Từ Lập vội vàng giới thiệu: “Đây là chủ nhiệm hội phụ nữ mới đến, Từ Toa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận