Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 175. Phạt 2

Chương 175. Phạt 2
Chương 175: Phạt 2
Từ Toa lắc đầu, hỏi gì cũng không biết: "Không nghe rõ, chỉ nghe loáng thoáng. Dù sao cũng là Hồ Hạnh Hoa nói, cháu thấy vợ của Trần Nhị mặt mũi trắng bệch, cũng không biết có phải muốn chôn cháu hay không."
Đại đội trưởng: "Hai người đó đã thấy cháu?"
Từ Toa: "Cháu cũng không biết có thấy hay không, dù sao cháu cũng chạy."
Đại đội trưởng: "Nếu không thấy, hẳn không phải nói cháu."
Chôn gì chứ?
Là chôn hàng của Trần Tam hay là tiền gã ta kiếm được?
Hay là, còn cái gì khác?
Đại đội trưởng hít một hơi thật sâu, nói: "Chuyện này, cháu không cần nhiều lời với bên ngoài."
Từ Toa lập tức nói: "Vậy nếu như họ thật sự nhìn thấy cháu, muốn hại cháu thì phải làm sao? Cháu mà có chuyện thì oan uổng lắm."
Đại đội trưởng xoa xoa huyệt thái dương, lúc này kế toán Vương cũng nói một câu công bằng: "Đại đội trưởng, con nhóc Từ nói cũng đúng. Trong thời gian này tôi đã để ý đến con gái nhà họ Hồ kia thật sự quá thâm sâu. Nếu không quản chặt có khi sẽ xảy ra chuyện."
Anh ta vậy mà lại chẳng nói đến chuyện Trần Tam buôn bán đồ, dù sao Trần Tam cũng là người thân của đại đội trưởng.
Anh ta chỉ nói Hồ Hạnh Hoa: "Tôi nghe nói tối hôm qua cô ta còn mắng ba mình nữa. Cũng khá bất hiếu."
Đại đội trưởng: "Tôi sẽ sắp xếp cô ta đi gánh phân."
Kế toán Vương: "Được, nhưng mà phân của đại đội ta cũng không quá nhiều. Một mình lão Vương có thể cố lo được."
Đại đội trưởng: "Chuyện này dễ thôi, điều lão Vương gánh phân ra đồng làm, để vợ của Trần Nhị cùng làm với cô ta, hai người họ cùng là nữ, cũng không sợ bị người khác bàn tán. Cứ sắp xếp chuyện gánh phân trâu giao cho họ, chắc chắn sẽ bận từ sáng đến tối."
Kế toán Vương giơ ngón tay cái lên: "Cao tay."
Từ Toa: "..."
Mấy lão cáo già này.
Trách không được lần nào khi bà ngoại nhắc đến chuyện khi còn trẻ cũng đều nói năm đó đại đội trưởng là chức rất lớn. Bây giờ xem ra đúng là vậy. Đại đội trưởng dù có cần thể diện, không đứng ngoài sáng nhằm vào người khác, nhưng mà vẫn làm một số chuyện mờ ám.
Quả nhiên, bạn xem đi, đây là chuyện khiến người khác không thể bắt bẻ được mà.
Nhưng mà Từ Toa kinh ngạc thì kinh ngạc, cũng không quá bất ngờ.
Ai bảo bác sĩ Tiểu Giang đã đoán trước được chứ.
Người này đã đoán được đại đội trưởng sẽ có hành động.
Chà.
Quá giỏi!
Đúng lúc này đại đội trưởng nhìn Từ Toa, Từ Toa lập tức nói: "Đại đội trưởng anh minh thần võ."
Đại đội trưởng đơ ra, lập tức bật cười, nhưng mà còn nói: "Từ Toa này, lời Hồ Hạnh Hoa nói, cháu không thể tin được. Lần trước cô ta bị chú bắt được bán một số thứ, chú phê bình cô ta, lần này chú thấy là do cô ta ghi hận chú nên mới đổ oan cho người nhà họ Trần. Còn vợ của Trần Nhị, cháu cũng qua lại với cô ta rồi mà, còn không biết người này thế nào sao? Chính là một đồ ngốc không có đầu óc, không ai để ý, cũng không biết phân rõ, người trong nhà cũng chê cô ta ngu ngốc. Lời của cô ta, cháu lại càng không thể tin."
Từ Toa mở to mắt: "Chú bắt được cô ta bán đồ sao?"
Trong lòng đại đội trưởng nói, trọng điểm mà cháu chú ý là chuyện này sao?
Ông ta nói: "Đúng vậy, chính là hôm tiếp thanh niên trí thức đó, chú vốn chỉ nghĩ chúng ta đều chung một đại đội, nếu như cô ta phạm sai lầm nhỏ thì chú phê bình hai câu, cô ta không tái phạm là được. Dù sao thì chú cũng không nhẫn tâm thực sự giao cô ta cho phòng đầu cơ tích trữ làm việc. Dù sao chúng ta cũng chung một đại đội mà. Vì vậy nên cũng không làm lớn chuyện. Hơn nữa nói thật ra, khoảng mười năm trước mọi người đều không có cơm ăn, làm gì có ai chưa đi mua đồ ở đấy chứ. Nên chú cũng tha thứ cho cô ta lần đó, nhưng mà không ngờ là chuyện này bị cô ta ghi hận, làm những chuyện mờ ám này sau lưng chú. Điều kiện của Trần Tam thật sự không tệ, có lẽ vì tạm thời làm việc ở huyện, lương tháng cũng 21 tệ, chẳng lẽ không đủ tiêu? Làm gì cần phải mua bán gì đó chứ? Cháu nói xem có đúng không?"
Từ Toa: "Đúng đúng đúng."
Chú thật sự là một kẻ lừa đảo, nếu như cháu thật sự là một cô gái trẻ chưa trải sự đời không biết tình hình thực tế thì sợ là đã tin lời của chú rồi đó.
Nhưng mà cũng may là những chuyện này không liên quan gì đến mình.
Vẻ mặt Từ Toa chân thành: "Chú nói rất đúng."
Đại đội trưởng: "Chú làm đại đội trưởng cũng không dễ dàng gì, rõ ràng là hướng về người trong thôn, hết lòng hết dạ nghĩ cho người trong thôn, vậy mà lại còn bị ghi hận, nghĩ mà thấy lạnh lòng."
Từ Toa: "Chú vậy mà thật đáng thương."
Đại đội trưởng: "Còn không phải sao, chú thật đáng thương mà."
Nghĩ kỹ lại thì tự ông ta cũng cảm thấy mình đáng thương, sao nhà họ Trần lại gây ra nhiều chuyện như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận