Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 354. Ấm áp

Chương 354. Ấm áp
Chương 354: Ấm áp
Từ Hồng Vĩ định kéo con gái mình lại, vậy mà lại không kéo kịp, người này chạy nhanh cứ như bay vậy.
“Từ Toa…”
“Con còn mặt mũi gọi Từ Toa sao, nếu như con xảy ra chuyện, Từ Toa là một cô gái phải làm sao? Con bé đã không còn mẹ rồi, còn muốn mất ba nữa sao?” Bà Từ ra sức đánh lên lưng Từ Hồng Vĩ.
Từ Hồng Vĩ: “Ôi mẹ ơi!”
Thế này sẽ đánh ông thành nội thương mất.
“Mẹ ơi, mẹ nhẹ chút, thật sự nhẹ chút đi mà.”
Bà Từ nhanh chóng dừng tay, vội vàng hỏi: “Là bị thương sau lưng sao? Mẹ xem nào, con mau cho mẹ xem đi.”
Từ Hồng Vĩ miễn cưỡng nở nụ cười, đáp: “Mẹ, con không sao mà, chỉ là thương nhỏ thôi.”
“Vớ vẩn!” Bà Từ không tin một chữ nào hết, bà cụ nói: “Nếu như con bị thương nhẹ, có thể xin nghỉ tận một tháng được sao? Đã là lúc nào rồi mà con còn không nói thật cho mẹ biết, con cứ đợi bác sĩ Tiểu Giang qua đây, rồi lập tức bóc trần con chồn nhà con.”
Từ Hồng Vĩ: “Sao con lại thành con chồn được?”
Bà Từ liếc mắt: “Con còn dám trả treo với mẹ à!”
Từ Hồng Vĩ: “Không dám không dám!”
Bà Từ: “Đồ không có khí phách nhà con! Con nói xem đã có chuyện gì xảy ra với con vậy hả? Đại Sơn Tử, con mau đi theo xem thế nào đi, đi cùng Từ Toa đi gọi bác sĩ tới.”
Từ Sơn: “Hả? Vâng!”
Anh ta thả con gái lên mặt đất, rồi cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Từ Hồng Vĩ: “Mẹ ơi, con thật sự… con thật sự không bị thương nặng mà.”
Bà Từ trừng mắt: “Vậy con nói đi, lần này con nghỉ dài như vậy có phải vì bị thương không?”
Từ Hồng Vĩ: “… Vâng.” Cái này, không có cách nào thanh minh.
Bà Từ lại hỏi: “Con nói cho mẹ biết, trước đấy con ở viện bao lâu?”
Từ Hồng Vĩ: “… Khoảng nửa tháng.”
Bà Từ cười lạnh một tiếng, nằm viện lâu như vậy còn có thể bị thương nhỏ được sao?
Coi bà cụ là một người phụ nữ nông thôn vô tri sao, bà cụ biết rõ nhất, đứa con trai Từ Hồng Vĩ này có tính cách kiên nghị, nếu bị thương nhẹ bình thường, ông sẽ không ở viện, có thể kêu ông ở viện trong thời gian dài đến nửa tháng như vậy, chắc chắn rất nghiêm trọng.
Cũng là may mà bị Từ Toa phát hiện ra, bằng không người này còn muốn giấu nữa.
Bà Từ thật sự rất tức giận, nói: “Con nói con xem, sao lại không hiểu chuyện như vậy hả, còn nói muốn làm việc, con nói, nếu mẹ thật sự kêu con đi làm việc làm vết thương hở miệng, thì phải làm sao hả? Con nói đi, con nói cho mẹ xem nào!”
Từ Hồng Vĩ ngược lại, đáp lại bà Từ một cách nhẹ nhàng: “Mẹ, con thật sự không sao, bản thân con có sao không con còn không rõ sao? Mẹ nhìn bây giờ con sắp khỏe rồi, không cần thiết phải nói nhiều thêm nữa. Thật sự nói ra cũng sẽ khiến mọi người lo lắng theo. Không phải chúng ta không cần thiết phải vậy sao?”
Bà Từ còn cười lạnh: “Vậy khi vừa mới bị thương sao lại không thông báo cho mọi người?”
Lần này Từ Hồng Vĩ ngược lại rất thành thật: “Là con không cho bộ đội thông báo cho mọi người, cũng không phải con mất, càng không có thư thông báo mắc bệnh tình nguy kịch, thông báo cho người nhà làm gì? Mẹ nói có đúng không?”
Bà Từ vẫn còn cười lạnh.
Cổ Đại Mai ôi chao, vỗ đầu một cái, bảo: “Chẳng trách Từ Toa nói khi nhìn thấy anh, anh đi đường còn chậm hơn cả ốc sên, hóa ra là vì bị thương! Em nói mà, người làm lính đều mang vẻ hiên ngang mạnh mẽ, sao còn có thể chậm hơn cả ốc sên được! Hóa ra là vì chuyện này!”
Từ Hồng Vĩ: “…” Đó là vì anh gần quê nên sợ.
Nhưng lần này đã như đinh đóng cột rồi, hoàn toàn không có người nào nghe lời giải thích của ông nữa, bà Từ: “Được lắm, con xem, lại bị vạch trần nữa rồi. Con nói cho mẹ ngay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại bị thương? Rốt cuộc con có ổn không đấy? Không được thì chúng ta xuất ngũ đi, mẹ thà không cần tiền lương gì đó của con, cũng không muốn ngay cả mạng con cũng không còn. Nào có người nào ngu ngốc như con chứ? Con không nghĩ đến mình cũng nên nghĩ xem, nhà chúng ta trên có già dưới có trẻ. Mẹ và Từ Toa cũng đã mất Từ Tú rồi, không thể mất con nữa con ơi!”
Bà Từ thật sự khiến người khác không thể chống đỡ nổi, Từ Hồng Vĩ cảm thấy mình sắp bị dạy dỗ đến nói không nên lời rồi. Nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp, ông nhẹ giọng: “Mẹ, con thật sự không sao mà, thực ra lần này con nghỉ dài cũng là vì một nguyên nhân, con đã được thăng chức rồi.”
Bà Từ: “Thăng chức? Gì cơ? Con làm tể tướng sao? Thăng chức thì đã làm sao? Mạng quan trọng hay là thăng chức quan trọng?”
Trong lòng Từ Hồng Vĩ lại càng ấm áp hơn, ông mang theo ý cười, đáp: “Đương nhiên là mạng quan trọng hơn, nhưng không phải con không sao rồi sao, còn nữa, sau này con cũng không chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận