Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 752. Về quê 6

Chương 752. Về quê 6
Chương 752: Về quê 6
Tiểu Trần lập tức đề nghị mình không làm nữa, hơn nữa liệt kê ra những nhà nào mà mình tranh thủ kiếm được, vì chuyện này, anh ta còn uống rượu đến loét dạ dày, nếu không phải vì sự phát triển của nhà xưởng, anh ta hà tất phải quan tâm đến những chuyện này, anh ta tốn phí chiêu đãi cũng là vì tốt cho nhà xưởng, chứ không phải nhét vào túi mình, đều có ghi chép hết cả. Hơn nữa những năm này, đơn hàng ở nhà xưởng quả thực rất nhiều. Bây giờ một lòng nhiệt huyết của anh ta bị người cô phụ, bị người hiểu lầm, thậm chí còn bị người coi là công cụ tranh quyền đoạt lợi, anh ta vô cùng đau lòng, kiên quyết muốn từ chức.
Vốn dĩ Tiểu Trần chính là một người biết ăn nói. Một phen diễn xuất như vậy của anh ta, khiến mọi người đều cảm thấy là Từ Lập vì cạnh tranh với phó xưởng trưởng, mới cắn chặt chuyện này không buông, còn cố tình đồn ra ngoài để bôi nhọ Tiểu Trần.
Cuối cùng, Tiểu Trần vẫn ở lại, còn Từ Lập thì lại khó khăn hơn.
Mà bởi vì Từ Lập là người phụ trách phân xưởng, ngày thường kiểm tra khá cẩn thận, cũng khiến một vài bác gái không vui, cho nên ngày qua tháng lại, danh tiếng của anh ta không được dễ nghe cho lắm. Lại thêm từ đó về sau, Tiểu Trần nhằm vào Từ Lập khắp nơi, không hề khách sáo.
Hai người giương cung bạt kiếm vài lần. Tóm lại, hơn nửa năm nay, Từ Lập tiến bước khó khăn ở nhà xưởng, anh ta chống đỡ không chịu từ chức, cũng là tiếc phần tiền công này.
“Bà cả của cháu nói, thường xuyên thấy Từ Lập nửa đêm canh ba dậy hút tẩu thuốc cũ của ba anh ta, nửa đêm nửa hôm không ngủ. Bà cụ sợ Từ Lập cứ chịu đựng như vậy, thật sự xảy ra chuyện thì đã muộn rồi. Bà cũng nhìn thằng nhỏ lớn lên, biết nó là một đứa trẻ tốt, cho nên bà thực sự cũng không nỡ nhìn thấy nó như vậy.”
“Cháu thấy, người đồn chuyện này ra ngoài chính là Tiểu Trần, anh ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi, chắc hẳn là muốn đuổi Từ Lập ra ngoài.” Đừng thấy Từ Toa và Tiểu Trần từng làm việc với nhau, nhưng cô thật sự cảm thấy anh ta chẳng ra làm sao.
Chuyện nhàm chán này, cô vẫn nhớ đã nghe rõ ràng. Cũng may khi đó Hoàng Diệu Thường cũng rất rộng lượng, không quá để trong lòng, bằng không một cô gái thật sự sẽ đau lòng đến chết.
“Được, bà ngoại, nếu chuyện này bà đã nói với cháu, vậy cháu sẽ nói với anh họ Từ Lập.”
Ngược lại, Giang Phong ở một bên chen miệng vào: “Em đừng nói, để anh nói đi.”
Anh mỉm cười: “Giữa đàn ông với nhau, sẽ dễ nói hơn một chút, còn nữa, nếu xưởng thực phẩm có thể hoạt động vào năm trước, năm sau phải đi vào quỹ đạo, vừa vặn chúng ta cũng thiếu người.”
Từ Toa búng ngón tay: “Cũng đúng thật, anh Từ Lập cẩn thận, nói năng rành mạch, rất thích hợp nắm giữ sản xuất.”
Giang Phong cười: “Vậy cứ quyết định như vậy đi.”
“Chị họ, chị họ!” Bên ngoài truyền tới giọng nữ trong trẻo, Từ Toa còn chưa phản ứng lại được, đã nhìn thấy Nữu Tể chạy vào trong, cô bé nhào về phía Từ Toa, ôm cô: “Chị họ, em nhớ chị quá!”
Từ Toa nở nụ cười, vỗ lên lưng cô bé, đáp: “Chị cũng nhớ em, thế nào rồi?”
Cô nhìn Nữu Tể thật kỹ, quả nhiên cô bé lại cao lên không ít.
“Hình như em cao lên rất nhiều rồi.”
Nữu Tể: “Đương nhiên rồi ạ, em hoạt động nhiều, ăn cũng nhiều, em còn ăn giỏi hơn các bạn học nam cùng lớp bọn em cơ.”
Cổ Đại Mai lặng lẽ nói: “Không phải người ta không thể ăn, mà là tiếc ăn, ai như con, giống như cái thùng cơm.”
Nữu Tể quay đầu lại làm mặt quỷ, kêu: “Bà ngoại, bà quản con gái bà đi.”
Bác gái Cổ tốt tính chỉ cười, tiếp tục nấu cơm, không có cảm giác tồn tại gì.
Cổ Đại Mai: “Con cũng được quá nhỉ, còn tìm trợ thủ.”
Nữu Tể: “Thì sao.”
Cô bé buông Từ Toa, lại đi ôm Thủy Thủy và Mộc Mộc: “Ái chà, các bạn nhỏ còn nhớ dì không?”
“Dì Nữu Tể.”
Nữu Tể: “…”
Cô bé nghiêm túc nói: “Các cháu gọi dì là được rồi, không cần thêm hai chữ Nữu Tể vào đâu.”
Mộc Mộc nghiêng đầu: “Vậy dì không tên là Nữu Tể sao?”
Nữu Tể: “...”
Cô bé phất tay: “Ai lớn rồi còn dùng biệt danh nữa, ôi ôi, hai đứa các cháu, các cháu còn nhớ dì à!”
Từ Toa: “... Cung phản xạ này của em cũng dài thật.”
Nữu Tể cười ha ha rất vui vẻ.
Bà Từ: “Ôi không đúng, sao hôm nay cháu lại về?”
Nữu Tể: “Ba cháu đón cháu về đó, ba nói chị họ về rồi, nhưng ba không chạy nhanh bằng cháu, đang ở phía sau.”
“Ai kêu ba chạy không nhanh? Không phải ba đã về rồi sao?”
Từ Sơn vào cửa: “Mộc Mộc, Thủy Thủy, mau qua cho ông cậu xem nào.”
Mộc Mộc và Thủy Thủy được Từ Sơn lần lượt ôm lên xoay vòng vòng, chọc cho hai đứa nhỏ cười khanh khách.
Lúc này, người nhà bà cả Từ cũng qua đây, mấy người phụ nữ lập tức giúp đỡ bắt đầu nấu cơm, Giang Phong cầm chân giò hun khói và gà nướng đã mua trên xe lửa, nói: “Có thể thêm hai món.”
Anh xắn tay áo, bảo: “Để cháu giúp cho.”
Mọi người nào dám cho anh giúp, nhanh chóng kêu anh đi ra sân ngồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận