Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 731. Cuộc sống bận rộn 1

Chương 731. Cuộc sống bận rộn 1
Chương 731: Cuộc sống bận rộn 1
Hai đứa trẻ Mộc Mộc và Thủy Thủy chạy đông chạy tây. Gương mặt nhỏ đỏ bừng, hỏi: “Mẹ ơi, bọn con, bọn con thật sự có thể ở nơi này sao?”
“Nơi này, nơi này, toàn bộ mọi thứ đều là của chúng ta sao?”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Cô nói: “Đợi chúng ta chuyển đến đây, buổi sáng có thể chạy bộ.”
Đứa trẻ bật cười khanh khách, Từ Toa chỉ vào vị trí sân sau còn chưa xây xong, nói: “Bên này sẽ xây cho các con một sân chơi, đến khi đó các con có thể mời các bạn mình tới nhà chúng ta làm khách.”
Đôi mắt của hai đứa trẻ cực sáng ngời.
“Vậy có gì ạ?”
Từ Toa: “Có xe hơi nhỏ này, còn có cả cầu trượt này, xích đu này, còn có cả ngựa gỗ nhỏ, được không?”
“Được ạ!” Gương mặt của đứa trẻ đỏ lên vì kích động.
Từ Toa thầm nói: Con mình thật đáng thương, lúc còn nhỏ không có sân chơi. Thân là trẻ con hiện đại, cho dù điều kiện nhà mình bình thường, nhưng bà ngoại Từ Toa cũng thường xuyên dẫn cô đi chơi. Bọn họ cùng nhau ngồi vòng quay gỗ, còn có cả đu tiên nữa, cả cô và bà ngoại đều là lần đầu, hai người cũng sợ hãi, nhưng cũng rất vui vẻ.
Từ Toa còn nhớ, cô và bà ngoại đều không dám ngồi tàu lượn siêu tốc, một già một trẻ, ngồi trên bậc thềm, nhìn người ta ngồi trên tàu lượn lao xuống la oang oang.
Còn có cả chùy lớn, phi thuyền vũ trụ…
Thứ chơi vui nhất chính là trượt thuyền trên nước, Từ Toa thích trò đó nhất.
Còn có Disney rất lớn sau này nữa, cô cực kỳ thích trò bay vọt đến chân trời, cướp biển vùng Caribbean và Roaring Rapids cũng thú vị.
Rất nhiều trò chơi mà hiện tại không có.
Cô cũng đã được trải nghiệm qua, nhưng bé cưng nhà cô thì chưa.
Từ Toa dịu dàng nhìn hai con trai, đột nhiên quay đầu, nói: “Em nhớ bà ngoại em quá.”
Giang Phong sững sờ, xoa đầu cô nhẹ nhàng, bảo: “Nếu đã nhớ bà, vậy chúng ta về thăm nhé.”
Từ Toa ừm nhẹ một tiếng, tiểu Mộc Mộc nghe được lời này, lập tức soạt một cái quay phắt đầu lại, hỏi: “Chúng ta sắp về quê sao ạ?”
Từ Toa vừa cười vừa đáp: “Ba mẹ đi hai mươi ngày, chắc chắn phải xử lý một vài việc công, đợi sau khi xử lý xong sẽ về quê thăm bà cố, có được không?”
Mộc Mộc ra sức gật đầu, cuối cùng nói thật: “Mộc Mộc rất nhớ bà cố ngoại.”
“Thủy Thủy cũng rất nhớ.”
Hai đứa trẻ nghĩ đến mấy ngày nữa có thể gặp được bà cố, đều nhảy nhót ngay tại chỗ đầy vui vẻ, học con sói nhỏ tru lên không ngừng.
Cho dù là Từ Toa hay là Mộc Mộc và Thủy Thủy, nói đến cùng đều là bà Từ chăm lớn, nên tình cảm không bình thường.
Cũng chính vì bọn họ đều được bà Từ chăm lớn, cho nên Từ Toa hoàn toàn không ngăn cản bà Từ đi chăm Tiểu Hắc và Tiểu Bạch. Bà cụ thương tụi nhỏ như vậy, làm sao tụi nhỏ có thể không cho phép bà cố thương Nữu Tể và Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chứ.
Nói đến cùng, tất cả bọn họ đều là người thân của bà cụ.
Hơn nữa, người già càng lớn tuổi, càng hy vọng có thể thể hiện giá trị của mình. Bọn họ rất hy vọng mình có thể làm chút chuyện khiến người nhà thừa nhận. Đặc biệt là người già ở thời đại này, không giống mấy chục năm sau.
Mấy chục năm sau, có người già thích có trai gái quây quần, nhưng cũng có người nghĩ thoáng, thích khiêu vũ ở quảng trường và du lịch.
Nhưng ở thời đại này thì khác, dường như mọi người đều không chịu tuổi già, cũng càng muốn chứng minh giá trị của mình hơn.
Từ Toa kiên định: “Ba mẹ sẽ nhanh nhất có thể!”
“Được!”
Bạn nhỏ đáp vang vọng.
Đại khái là vì khắp tới về quê, nên ngược lại Giang Phong và Từ Toa bắt đầu bận rộn. Hai người nhanh chóng xử lý đơn hàng có liên quan trong khoảng thời gian này, cũng may, công ty bọn họ vẫn luôn phân công rõ ràng, đâu ra đấy.
Vợ chồng bọn họ đều biết làm việc, chưa bao giờ đặt quyền lợi lên riêng một cá nhân nào đó. Cho nên các bộ phận đều bình đẳng, làm việc cũng có sự bàn bạc với nhau. Có đôi khi, phân công rõ ràng, ngược lại là có thể khiến mọi người có sức kết nối hơn, mọi người đều sẽ làm việc trong phận sự của mình một cách tốt nhất.
Cho dù là Giang Phong hay là Từ Toa, đều rất hài lòng, bản thân vợ chồng bọn họ đều là người biết hưởng thụ, cũng là người không bạc đãi người khác.
Cho nên một khắc trước kết thúc cuộc họp, Từ Toa đặt quyển sổ trong tay xuống, vừa cười vừa nói: “Mọi người làm rất tốt, chỉ có như vậy, tôi và Giang Phong mới có thể yên tâm, từng bước giao nhiều việc hơn cho mọi người.”
Cô hơi dừng một chút, lại nói: “Tôi chưa bao giờ từng nghĩ, mở một xưởng quần áo, làm một chợ bán sỉ quần áo là kết thúc. Lần này chúng tôi đi nước ngoài khảo sát thực tế, cũng có chút thu hoạch. Sau này, công ty chúng ta vẫn sẽ mở rộng như cũ. Các bạn đều là tốp người đầu tiên ứng tuyển vào khi tôi thành lập công ty. Tôi hy vọng, các bạn có thể giúp tôi nhiều hơn, chúng ta cùng nhau làm lớn làm tốt công ty này.”
Mọi người vừa nghe, lập tức hiểu ra, đều gật đầu trong sự kích động, nhao nhao thể hiện sự quyết tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận