Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 552. Thi đỗ 4

Chương 552. Thi đỗ 4
Chương 552: Thi đỗ 4
Bà Từ sợ hai đứa trẻ làm hỏng tâm trạng của Từ Toa, tuy rằng biết cô đã về, nhưng cũng không cho tụi nhỏ qua đây. Hai đứa trẻ không thấy mẹ, cáu kỉnh một lúc mới chịu ngủ trưa.
Mà mẹ của bọn nhỏ, buổi chiều lại ngồi xe đến trường thi, hì hục viết bài.
Không thể không nói, ngữ văn dễ hơn toán học, Từ Toa cảm thấy, khi toán học không biết, viết bừa cũng thấy tốn sức. Nhưng ngữ văn thì khác, viết bừa tối thiểu vẫn có cái để viết. Cái khác khỏi cần nói, một bài thi này thi xong, Từ Toa cũng xem như cảm thấy lòng tự tin của mình tăng lên không ít.
Cô không tham gia thi anh ngữ, cho nên chỉ thi hai ngày rưỡi. Về phần một vài người nhắm vào chuyên ngành tiếng anh, chắc chắn phải thi ba ngày.
Từ Toa thuận lợi thi xong hai ngày rưỡi, quả thực muốn trào nước mắt, vừa ra ngoài đã kéo Giang Phong, cảm thán: “Má ơi, cuối cùng em cũng được giải thoát rồi.”
Giang Phong cười đáp: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, sau đó còn phải đi báo danh nữa.”
Nhắc đến chuyện này, Từ Toa lại cảm thán, bảo: “Em thật sự khổ quá mà.”
Giang Phong: “Không phải còn có anh nữa sao?”
Tuy rằng thành tích vẫn chưa có, nhưng bây giờ đều báo danh trước, ngược lại hai vợ chồng cũng đã bàn bạc kỹ lưỡng. Cũng may, bọn họ đã sớm thống nhất ý kiến, cả hai vợ chồng bọn họ đều sẽ ở cùng nhau. Về phần ở riêng hai nơi, bọn họ cũng chưa từng nghĩ qua.
Từ nhỏ Giang Phong đã không được cảm nhận sự ấm áp của gia đình, Từ Toa cũng xem như chỉ lớn lên cùng với bà ngoại, bọn họ đều không phải loại gia đình rất ấm áp, rất kiện toàn đó, người ta vẫn nói những gì trải qua thời niên thiếu ảnh hưởng đến một người, lời này hoàn toàn không giả.
Cho dù người ngoài có vì công tác và học hành mà chia hai nơi ở riêng, nhưng dù sao từ đầu đến cuối, hai người bọn họ vẫn chưa từng nghĩ qua như vậy. Người một nhà đương nhiên phải ở chung rồi.
“Oa oa oa oa, mẹ ơi!!”
Hai người vừa về nhà, Từ Toa đã nhìn thấy hai đứa nhóc xấu xa nhà mình, dưới trời lạnh mà không ở trong nhà, còn đang ở trong sân hứng gió.
Từ Toa đi lên, nắm bàn tay nhỏ của hai đứa trẻ, tụi nhỏ đều mang găng tay nhỏ, chảy nước miếng, cười: “Ma ma ma ma!”
Từ Toa: “Là mẹ cơ mà!”
“Ma ma ma ma!”
“Mẹ!”
“Ma ma ma ma…”
Từ Toa sa sầm mặt mũi, dứt khoát từ bỏ, cô xoa gương mặt của con, thấy có hơi lạnh, mới bảo: “Các con có lạnh không?”
Hai đứa trẻ bi ba bi bô, phun nước miếng không biết nói gì nữa.
Từ Toa: “Đi, vào phòng nào.”
Bà Từ nhìn trạng thái của cô không tồi, do dự một lúc, mới cẩn thận hỏi: “Cháu thi thế nào rồi?”
Bà cụ đã nhịn mấy ngày rồi, cuối cùng cũng có thể hỏi một câu.
Từ Toa nở nụ cười, ra vẻ suy nghĩ, sau đó đáp: “Chắn hẳn vẫn ổn nhỉ?”
Cô gãi đầu, bảo: “Thực ra bản thân cháu cũng không biết, câu không biết rất nhiều, nhưng cháu đều viết đủ hết.”
Bà Từ gật đầu: “Làm hết thì tốt, làm hết chính là biết.”
Từ Toa cũng không giải thích, cười hì hì, nói: “Bà ngoại, vừa hay, cháu có chút chuyện muốn bàn với bà, tối nay mọi người đều tới nhà cháu ăn cơm đi.”
Bà Từ nghi ngờ nhìn cô: “Có chuyện sao?”
Từ Toa gật đầu: “Đúng thế.”
Bà Từ không biết chuyện gì, nhưng nghĩ ngợi một chút, vẫn thử hỏi: “Là chuyện liên quan đến Giang Phong phải không? Vợ chồng các cháu cứ việc đi là được, trẻ con có bà ở nhà chăm sóc, đảm bảo sẽ chăm rất tốt.”
Bà cụ đoán chính là vì chuyện này.
Từ Toa lắc đầu, nói: “Không phải, cháu không tính cho hai đứa trẻ ở lại, thực ra, cháu muốn kêu bà đi cùng bọn cháu.”
Bà Từ: “!”
Từ Toa: “Cho nên phải bảo cậu tới, để mọi người cùng nhau bàn bạc.”
Bà Từ ngạc nhiên nhìn Từ Toa, hỏi: “Cháu cháu cháu cháu nói kêu bà đi cùng tụi cháu sao?”
Từ Toa: “Đúng ạ, cháu và Giang Phong đã bàn bạc rồi, cho dù là cháu có đỗ hay không, chúng cháu cũng sẽ không tách ra ở hai nơi, nhưng bà cũng biết, một mình cháu không thể xong nổi với hai đứa nhỏ nhà tụi cháu, cho nên cháu muốn kêu bà đi cùng tụi cháu.”
Cô lắc cánh tay của bà ngoại làm nũng, bảo: “Bà giúp cháu đi, được không?”
Bà Từ: “Bà… bà chưa bao giờ từng đi tới nơi xa như vậy.”
Từ Toa: “Cháu cũng chưa từng đi, chúng ta đều mới lạ cả, nhưng có liên quan gì đâu, bà ngoại, bà cũng thấy một mình cháu không ổn mà.”
Nếu là nói như vậy, bà Từ thật sự gật đầu.
Tiểu Mộc Mộc và Tiểu Thủy Thủy từ nhỏ đến lớn, Từ Toa thật sự chưa từng chăm sóc hai đứa trẻ này một mình, nếu như bất chợt tất cả đều giao cho cô, chắc chắn sẽ không ổn. cho dù cô không đi học, thì bà cụ vẫn cảm thấy Từ Toa không ổn.
Nếu Từ Toa đi học, vậy lại càng phiền phức.
Thế nhưng, bà cụ già rồi, sao lại không theo con trai?
Ngược lại, bà Từ lập tức khó xử.
Từ Toa: “Bà ngoại, bà giúp cháu mấy năm, đợi sau này nếu cậu mợ lại sinh một đứa, bà lại về giúp mợ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận