Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 413. Yêu đương không có tương lai

Chương 413. Yêu đương không có tương lai
Chương 413: Yêu đương không có tương lai
Mọi người trợn trừng mắt há hốc mồm. Cảm thấy người ta không chữa bệnh miễn phí cho cô, còn là lỗi của bác sĩ người ta!
Nếu nói như vậy, người trong thôn cũng không hài lòng. Tuy rằng trong thôn cũng có vài nhà não tàn hồ đồ, nhưng phần lớn người đều biết con người tốt của Giang Phong. Bằng không, những thôn khác cũng không đến mức tới thôn bọn họ khám bệnh.
Ngày hôm sau, đám người Từ Toa cũng nghe được trò hề ở nhà họ Trần, nhưng Từ Toa cũng không ngạc nhiên chút nào. Dù sao, con người Bạch Liên Hoa này, cô cũng đã nhìn rõ ràng rồi.
Cô ta chính là một người như vậy, luôn cảm thấy người khác nên vô tư với cô ta, hơi không bất mãn một chút sẽ ghi hận trong lòng. Cô thậm chí cũng đoán ra được, con người của Bạch Liên Hoa này chắc tám phần cũng hận cô ta. Dù sao, cô còn từng dạy dỗ qua Trần Nhị cơ mà.
Đừng thấy một người phụ nữ như Bạch Liên Hoa có bộ dáng đau khổ, ngày thường cũng tỏ ra yếu đuối, nhưng trên thực tế lòng dạ cực độc ác.
Hơn nữa, còn thật sự thực hiện tư tưởng coi chồng hơn trời một cách hăng hái năng nổ rõ ràng như vậy.
Bằng không, lúc trước cô cũng không đến mức muốn tính kế với cô ta.
Bản thân Từ Toa nghĩ như vậy, nhìn thấy Giang Phong, hiển nhiên cũng nói với anh, cho dù thế nào, ngày thường vẫn nên để ý đến người như Bạch Liên Hoa một chút, nói không chừng người này sẽ phát điên, thật sự dám hại người thì sao? Đều không nói trước được.
Ngược lại Giang Phong nở nụ cười, vô cùng bình tĩnh, nhưng lại giọng điệu lạnh lùng: “Nếu cô ta còn có sức bận tâm người khác, ghi hận người khác, vậy phải tìm chút chuyện cho cô ta mới được.”
Từ Toa lập tức hỏi: “Chuyện gì thế?”
Giang Phong cúi đầu, nhìn Từ Toa, nói: “Nếu như em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”
Từ Toa… ngây người.
Cô nhìn Giang Phong, hoàn toàn không thể tưởng tượng được, đây không giống như lời Giang Phong có thể nói ra. Đang muốn nói gì đó, thì Giang Phong lại vừa cười vừa xoa đầu cô, bảo: “Anh trêu em thôi.”
Từ Toa thở phào một hơi, đánh anh một cái, sẵng giọng: “Anh phiền thật.”
Giang Phong giả bộ bị đánh đau, ôm người lùi lại hai bước, dựa lên thân cây: “Anh bị thương rồi.”
Từ Toa bĩu môi, chọc anh: “Anh đừng giả bộ.”
Giang Phong cười: “Anh đâu có.”
Từ Toa trừng to mắt, to tròn: “Sao lại không có, anh có.”
Bàn tay của cô duỗi vào eo anh, Giang Phong: “Trời ạ, em làm gì thế, ha ha ha!”
Giang Phong sợ nhột, cô duỗi tay cù anh, quả nhiên một giây sau Giang Phong đã sợ, anh không ngừng tránh né, cười bảo: “Sao em biết anh sợ nhột?”
Từ Toa: “Ha ha ha, thiên cơ bất khả lộ.”
Giang Phong: “Haiz không phải chứ, em nói cho anh biết đi?”
Từ Toa trừng to mắt, hơi liếc lên nhìn anh một cách nghiêm túc, nhấn từng chữ: “Không! Muốn!”
Nói xong định đi, Giang Phong kéo cổ tay cô, mỉm cười nói: “Em chạy đi đâu, không nói không được đi.”
Thiệt tình, cũng may hôm nay phụ nữ trong thôn lại bắt đầu làm việc, bằng không hai người anh tới em lui như vậy, cũng sẽ bị người nhìn thấy. Nhưng cũng không phải không có người nhìn thấy, khi Thổ Cẩu Tử đi ngang qua đã nhìn thấy hai người dính lấy nhau.
Thân là một người độc thân lớn tuổi, anh ta cũng khác với người ta, người khác đều cảm thấy ngủ một mình lạnh lẽo, thật sự quá khó khăn, quá khổ sở. Phải cố gắng phấn đấu, sớm tìm được một cô vợ, tranh thủ kiếm vợ sinh con, đốt giường đất.
Nhưng Thổ Cẩu Tử thì khác, anh ta cảm thấy một mình tốt lắm, muốn làm gì thì làm. Niềm vui của độc thân, đám đàn ông đã kết hôn các anh không thể trải nghiệm được!
Đặc biệt là bây giờ nhà bọn họ vì che giấu tình hình trong nhà có lương thực có tiền mà còn phải giả bộ cần cù, mà nhà anh ta đều là sức lao động trẻ, đến khi chia lương thực đó, lương thực trong nhà càng nhiều hơn. Tuy rằng bọn họ mới cố gắng chưa đến hai tháng, nhưng lại nhiều hơn năm ngoái rất nhiều.
Lương thực đủ ăn, còn có tiền riêng, Thổ Cẩu Tử hoàn toàn không muốn có một cô vợ để chia sẻ. Một mình là tốt nhất.
Anh ta nhìn đôi nam nữ tán tỉnh lừa người, tản ra hơi thở tình yêu chua thối, chỉ lắc đầu đi qua, cảm khái sâu sắc: “Trẻ tuổi không hiểu cái gì mới là niềm vui chân chính.”
Có thời gian náo loạn này, đi làm việc không tốt hơn sao?
Là đi tới sông bắt cá, bắt tôm nhỏ cải thiện cuộc sống không tốt, hay là đi vào núi tìm có nhân sâm hay không không tốt?
Người trẻ tuổi, không có tính toán. Yêu đương không có tương lai.
Từ Toa và Giang Phong đang ồn ào giữa chừng, cảm thấy có người đi qua mới bình tĩnh lại một chút, cô kéo Giang Phong, nói: “Ôi, có người.”
Giang Phong vừa nhìn, đáp: “Là Thổ Cẩu Tử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận