Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 592. Lấy hàng 1

Chương 592. Lấy hàng 1
Chương 592: Lấy hàng 1
Hơn nữa, cũng không chỉ đơn giản là chuyện đáng tiền, mà còn bao gồm cả thứ này càng ngày càng ít.
Giang Phong đã từng nói, đồ hoang dã và nuôi trồng không có khả năng giống nhau như đúc. Cho nên hiện tại có cơ hội tích một ít, thì Từ Toa vẫn bằng lòng.
Hơn nữa, hai, ba mươi nghìn thật sự không nhiều, tiền chi tiêu một tháng của xí nghiệp đám người Từ Toa còn đến ba trăm nghìn lận.
Cho nên đừng thấy một ngày bọn họ kiếm được đấu vàng là nhiều, nhưng bởi vì chi tiêu cũng nhiều, cho nên trong các xí nghiệp bản địa, cho dù lợi hại, nhưng không tính là cao nhất.
Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến sổ sách sản phẩm đã qua sử dụng của đám người Từ Toa không gộp chung, chuyện nào ra chuyện nấy.
Nghĩ như vậy, Từ Toa cũng thả lỏng, cô buông chuyện này xuống, nhìn tài liệu đã chỉnh sửa xong trên bàn.
Từ Toa: “Lý Lan.”
Lý Lan vào cửa: “Giám đốc Từ.”
Từ Toa: “Đây là báo cáo hoạt động tối ngày mai không?”
Lý Lan: “Đúng vậy, mục phần thưởng ở bên tài vụ đó cũng đã đánh dấu xong rồi, cô xác nhận một chút, không có vấn đề thì chúng tôi sẽ làm dựa theo cái này.” Ngược lại không phải bọn họ làm việc quá lề mề, đến hai mươi bảy tháng chạp rồi mà vẫn chưa quyết định, mà là một khoảng thời gian trước lượng lấy hàng càng ngày càng nhiều, đột nhiên bùng phát, dẫn đến việc toàn bộ nhân viên công tác ở văn phòng bọn họ đều phải đi tới kho hàng giúp đỡ.
Giám đốc Từ và giám đốc Giang quyết định, lùi toàn bộ mọi chuyện lại, nên lúc này mới dẫn tới chậm trễ không ít.
Từ Toa: “Được.”
Cô ký tên mình lên, nói: “Mọi người vất vả bận rộn cả một năm, những chuyện này không thể để người chịu thiệt quá được.”
Lý Lan: “Tôi hiểu.”
Cô ta cầm văn kiện mà Từ Toa đã ký xong đi ra ngoài. Còn Từ Toa thì lại lấy một quyển sổ khác từ trong két bảo hiểm ra.
Công ty bọn họ có hai quyển sổ, đương nhiên, cái này cũng không hề liên quan một chút nào tới trốn thuế hết. Xí nghiệp của bọn họ có nộp thuế theo lệ, sở dĩ bọn họ có hai quyển sổ sách, một quyển trong đó chính là các khoản hoạt động bình thường ở quần áo Thủy Mộc. Mà một quyển khác, lại chính là khoản cá nhân mà đám người Từ Toa chuyển đồ từ thành phố Giang Hải ra.
Toàn bộ sản phẩm đã qua sử dụng ở kho hàng số hai của bọn họ đều là đồ ở thành phố Giang Hải. Tổng hợp các khoản phụ mỗi tháng lại, Giang Phong đều sẽ cất sổ cái và sổ phụ các khoản vào căn cứ bí mật của bọn họ ở thành phố Giang Hải.
Những thứ này, bọn họ cũng không có khả năng đặt ở bên ngoài.
Cho nên tuy bên này mọi người cũng vào sổ hàng hóa và thu nhập, nhưng thực ra, cái này là giả danh quần áo Thủy Mộc, mà không có khoản chi.
Ngược lại cũng không phải Từ Toa không muốn thống nhất gộp chung, mà là nếu gộp chung, sẽ không có cách nào giải thích. Những thứ này của bọn họ không có giá thành! Hơn nữa, lại thật sự có lai lịch bất minh. Cho nên lúc đầu Từ Toa mới tách sổ ra.
Một chuyên gia học hành như Giang Phong lại học môn kế toán này cực nhanh, chỉnh sửa sổ sách rất rõ ràng.
Bây giờ dưới tình huống bình thường, quần áo Thủy Mộc của bọn họ đều sẽ đi trên con đường bình thường, nhưng phần thưởng hàng năm giống như vậy, trên cơ bản đều là bọn họ chuyển ra từ thành phố Giang Hải. Cũng may, quần áo Thủy Mộc vốn chính là xí nghiệp cá nhân của Giang Phong và Từ Toa, ngược lại không cần cân nhắc nhiều như vậy.
Từ Toa đặt cuốn sổ vào trong túi, khóa văn phòng rồi ra ngoài, dặn dò Lý Lan: “Nhà tôi có người thân tới, hai ngày tới tôi sẽ không ở văn phòng, nếu có chuyện quan trọng thì cô tới nhà gọi tôi.”
Lý Lan: “Được, giám đốc Từ.”
Từ Toa về nhà, ngược lại đám người Từ Sơn vẫn chưa về, bà Từ lẩm bẩm: “Cũng không biết chạy tới nơi này qua lại rồi. Người lớn như vậy rồi mà cứ thay đổi miết.”
Từ Toa nghĩ ngợi một chút rồi bảo: “Chắc hẳn bọn họ ở bên kho hàng, cháu thấy bọn họ rất tò mò về bên đó.”
Bà Từ: “Mông nó vểnh lên cái là bà biết bọ nó muốn thải ra cái gì rồi, cháu cứ nhìn xem, bọn nó chắc chắn sẽ tìm cháu lấy hàng về bán. Bà còn không biết tụi nó nữa sao? Đặc biệt là Cổ Đại Mai, nhìn thấy tiền là sáng mắt.”
Từ Toa cười: “Ai nhìn thấy tiền mà không sáng mắt hả bà, nào có ai không thích tiền đâu?”
Bà Từ: “Bà là sợ bọn nó rước phiền phức tới cho cháu kìa.”
Từ Toa lắc đầu: “Không có phiền phức với không phiền phức gì cả, đều là người thân, người khác lấy hàng là lấy, bọn họ lấy hàng cũng là lấy. Cháu có thể bán hàng cho người khác, mà không thể bán cho bọn họ được sao? Cùng lắm cháu kiếm ít đi một chút, phải không?”
Bà Từ: “Con bé này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận