Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 437. Thời gian 2

Chương 437. Thời gian 2
Chương 437: Thời gian 2
Gương mặt của Từ Toa đỏ bừng, đáp: “Tuy rằng anh không biết nói lời ngôn tình, nhưng thẳng như ruột ngựa cũng rất động lòng người.”
Giang Phong mỉm cười nhìn cô.
Từ Toa: “Thực ra không có gì không thể nói, em đã từng sinh sống ở nơi này rồi.”
Giang Phong ngạc nhiên nhìn cô, có hơi không hiểu ý tứ này.
Từ Toa: “Em từng sống ở đây, tuy rằng em không biết tại sao lại xuất hiện loại sai sót này, có lẽ nơi này cũng chỉ là một giấc mơ của em, nhưng cùng với lúc em đập đầu, nơi này đã biến thành tồn tại thật sự, là kho báu của em.”
Cô nhún vai: “Muốn nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bản thân em cũng hoàn toàn không hiểu.”
Giang Phong gật đầu: “Anh có thể hiểu được.”
Anh cũng được tính là người học hành rất giỏi, trải đời cũng không ít, nhưng vẫn không thể hiểu được những thứ này.
Anh nói: “Cảm ơn em đã nói cho anh.”
Từ Toa: “Em có nói hay không thực ra cũng không sao cả, bản thân em cũng không coi nó thành vấn đề gì, hơn nữa, em cũng hoàn toàn không hiểu.”
Cô nắm tay của Giang Phong, hỏi: “Vậy anh có bí mật gì không?”
Giang Phong: “Cũng có.”
Anh chân thành nói: “Thực ra anh đã sớm biết tình hình không đúng cho lắm, cho nên anh đi tìm di thư của ông nội, mới chủ động từ bỏ công việc đi lên núi ẩn cư. Cũng không thể nói anh hiếu thuận bao nhiêu, mà đó chỉ là sự lựa chọn tốt nhất của anh khi ấy, anh sợ giáo viên đại học của anh liên lụy đến anh.”
Từ Toa: “?”
Giang Phong: “Nhà thầy ấy là tư bản yêu nước, từng làm rất nhiều việc thiện, cho nên có người bí mật tiết lộ tin tức kêu thầy ấy rời đi. Trước khi thầy ấy đi có nói với bọn anh.”
Từ Toa: “Ôi mẹ ơi.” Cô nói: “Anh còn quen biết đại địa chủ nữa sao?”
Cô cảm thán: “Tám đời nhà em là bần nông, thật sự chưa từng thấy người giàu có như vậy.”
Giang Phong không nhịn được mà cười, đáp: “Thầy ấy giàu có chứ không phải anh giàu có, anh và em giống nhau đều là tám đời bần nông. Khi đó nhà anh ở dưới núi, con người anh khá dễ chọc phải rắn sâu chuột kiến, cho nên cuộc sống khó khăn hơn nhà người khác không ít. Chính vì như vậy, thực ra ông nội anh rất hận anh, ông ấy vẫn luôn cảm thấy anh là một đứa sao chổi…”
Từ Toa: “Anh không phải sao chổi, nào có sao chổi nào đẹp trai như vậy chứ! Sao chổi nhất định lớn lên rất xấu.”
Giang Phong: “… Hóa ra đây là vấn đề dựa vào gương mặt à?”
Từ Toa: “Đương nhiên rồi, nhưng cái này không phải vấn đề dựa vào gương mặt, đây là vấn đề thẳng thắn. Tuy rằng không phải chuyện lớn đòi mạng gì, nhưng nói ra, trong lòng cũng thoải mái hơn.”
Không biết có phải bị câu nói này của Từ Toa kích động hay không, Giang Phong đột nhiên mở miệng: “Thực ra ông nội anh kêu anh lên núi chịu tang ba năm, là muốn mạng của anh.”
Từ Toa: “Má nó!”
Cô khó tin nhìn Giang Phong.
Giang Phong cũng không có biểu cảm gì, thực ra không hề khó chịu một chút nào: “Ông biết anh sắp đối mặt với chuyện gì, khi đó bản thân anh cũng biết anh sắp đối mặt với chuyện gì, nhưng có đôi khi, hai tai họa cùng ập xuống ta sẽ chọn cái nào nhẹ hơn, nên anh vẫn lên núi.”
Từ Toa nắm tay anh, cô nói: “Ông ấy không cần anh, nhưng em cần anh!”
Giang Phong nhìn chằm chằm vào Từ Toa, cô nhẹ giọng bảo: “Em thích anh, em thích anh nhất.”
Giang Phong lặng lẽ nở nụ cười, ôm cô, đáp: “Anh cũng thích em, rất thích, rất thích.”
Từ Toa vỗ lưng anh, than thở: “Nếu như ba em nhìn thấy hai chúng ta ôm nhau, anh nói xem ông ấy có nổi trận lôi đình đánh chết anh không?”
Giang Phong: “Có đó! Nhưng có bị đánh anh cũng bằng lòng.”
Anh buông Từ Toa ra, nhưng vẫn nắm tay cô, nắm thật chặt và nói: “Đi, chúng ta đi đến trung tâm mua sắm.”
Từ Toa nhìn anh, thấy hình như anh thật sự không bị ảnh hưởng quá nhiều, mới gật đầu đáp: “Được!”
Thời gian cũng sẽ làm phai nhạt đi rất nhiều chuyện, sẽ làm vơi đi nỗi đau đớn và khó chịu tột cùng khi mẹ cô qua đời, cũng sẽ làm nhạt đi lòng hận thù thấu xương của Giang Phong khi người thân chỉ mong anh chết.
Hai người tay nắm tay, thong thả cùng nhau tiến về phía trước.
Từ Toa: “Em nói với anh này, anh lén vui đi. Tuy rằng ba em không thích anh, nhưng em lại rất tin tưởng anh. Ba và bà ngoại là người thân nhất của em, bọn họ còn không biết bí mật lớn này của em, nhưng em lại nói cho anh.”
Giang Phong: “Anh cũng cũng chưa từng nói cho người khác biết.”
Từ Toa đảo trắng mắt: “Sao mà giống nhau được? Anh là không có người nói, còn em có người để nói, nhưng em lại có kiềm chế không nói! Anh không biết em khổ sở cỡ nào đâu, em muốn nói biết bao, nhưng em vẫn không nói. Anh chắc hẳn nên vui, vì em coi anh quan trọng đến thế cơ mà.”
Giang Phong: “Vậy nếu như chúng ta là người quan trọng nhất của đối phương. Chà, em nói xem có phải chúng ta chính là một đôi trời đất tạo nên không?”
Từ Toa: “Hở?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận