Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 430. Nhờ vả

Chương 430. Nhờ vả
Chương 430: Nhờ vả
Hơn nữa, người một nhà nói chuyện đều không kiêng dè trẻ con, cho nên trẻ nhỏ càng hiểu hơn.
“Em ba, em nói gì với một người hồ đồ như cô ta làm gì, cô có thể làm việc thì làm đi, không thể làm thì đi về nhà mẹ đẻ cô rồi đừng về nữa, nói cô là một tên trộm ăn cây táo rào cây sung cũng là dễ nghe rồi.” Anh cả nhà họ Hoàng liếc mắt lạnh lùng nhìn vợ mình.
Chị dâu cả lặng lẽ bật khóc, nhưng lại không dám ho he một chữ nào, chỉ yên lặng làm việc.
Anh cả Hoàng liếc mắt nhìn vợ đầy lạnh lùng, nếu không phải cô ta sinh ba đứa con thì anh ta đã sớm ly hôn rồi, đợi đi vào huyện làm công nhân mới hiểu, phụ nữ không thể không có một chút kiến thức hay văn hóa gì. Bằng không, hoàn toàn là một đồ ngu ngốc không có suy nghĩ riêng.
Bây giờ anh ta thật sự chẳng muốn quan tâm người đàn bà này, anh ta nói: “Em ba, em vào đây, anh hỏi em chút chuyện.”
Bác gái Hoàng vừa vào cửa nghe được lời này, nói: “Diệu Thường, con và anh con đi đi, mẹ ở đây cho. Tôi nói này vợ thằng cả, đây chính là chó thằng cả tặng cho lãnh đạo của bọn nó, thằng hai muốn tặng cho Tú Phương, nếu như cô không hết lòng, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
Chị dâu cả đau buồn bắt đầu làm việc.
Hoàng Diệu Thường đi theo anh cả Hoàng vào phòng, nói: “Anh cả, sao vậy?”
Cô lại nhìn, thấy anh hai cũng ở đây, hỏi: “Các anh có chuyện gì sao?”
“Em ba, có phải em có quan hệ không tồi với Từ Toa phải không?”
Hoàng Diệu Thường ngẩng cao đầu: “Đó là đương nhiên rồi, bọn em là bạn tốt mà.”
Anh cả Hoàng và anh hai Hoàng: “…”
Bọn họ quá hiểu em gái nhà mình, thực sự cảm thấy lời này thật không thực tế.
Hoàng Diệu Thường tò mò hỏi: “Bọn anh hỏi thăm Từ Toa làm gì?”
Rồi cô ta lập tức nghiêm túc nói: “Tuy rằng chị cả là cuồng giúp đỡ em trai không có quy tắc, nhưng nếu anh chưa ly hôn, vậy cũng đừng nghĩ đến những cái khác. Còn anh hai, anh đã có đối tượng rồi, cũng không tiện suy nghĩ lung tung đi. Từ Toa đã đính hôn rồi, nếu như các anh dám có suy nghĩ vớ vẩn, em sẽ tức giận đấy.”
“Cuồng giúp đỡ em trai?” Anh cả Hoàng và anh hai Hoàng không hiểu từ này cho lắm.
Hoàng Diệu Thường ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đây là Từ Toa đã tổng kết lại khi bọn em nói chuyện lúc trước, em cảm thấy cũng có chút đạo lý, cuồng giúp em trai, giúp em trai đến phát cuồng, đây chính là cách hiểu của em!”
Anh cả Hoàng: “… Cái này, thật con mẹ nó chuẩn.”
Hoàng Diệu Thường: “Còn không phải à.”
Cô ta ho khan một tiếng, lại quay lại chủ đề: “Các anh đừng có suy nghĩ vặn vẹo cho em.”
Anh cả Hoàng: “… Anh có thế nào cũng không đến mức đó.”
Anh hai Hoàng: “… Anh càng không đến mức đó hơn, vợ anh tốt lắm, cô ấy làm việc ở hợp tác xã tiêu thụ, hơn nữa còn là người huyện thành.”
Cô vợ tốt như vậy, anh ta cần gì phải thay lòng đổi dạ?
Còn nữa, anh ta cũng không gặp Từ Toa nhiều cho lắm, tuy rằng lớn lên rất ưa nhìn, nhưng có thể thế lực ngang ngửa với em gái anh ta, vậy có thể thấy tính cách không ổn. Anh ta không thể chịu được cô gái có tính tình hung dữ.
Hoàng Diệu Thường tò mò: “Vậy các anh hỏi thăm Từ Toa làm gì?”
Anh cả Hoàng: “Tình cảm giữa cô ta và Giang Phong rất tốt phải không?”
Hoàng Diệu Thường hiểu ra: “Hóa ra anh nhắm đến Giang Phong à, tình cảm giữa cô ta và Giang Phong rất tốt, cái loại dính chặt nhau ấy, sao thế?”
Anh cả Hoàng liếc mắt nhìn anh hai Hoàng, anh hai Hoàng tới bên cửa, xác nhận không có người nào nghe lén, mới búng tay với anh cả Hoàng.
Anh cả Hoàng đè thấp giọng nói, bảo: “Bên bọn anh có người bị thương, đã kêu bác sĩ bọn anh quen tới khám rồi, nhưng mà ông ta không có gì cả, cái đó gọi là gì ấy, tên là thuốc khác sinh hay gì đó, ngược lại chính là một loại thuốc nào đấy, nhưng bọn anh lại không thể trực tiếp đi bệnh viện…”
Hoàng Diệu Thường nôn nóng: “Người nào mà không thể đưa đến bệnh viện, các anh làm mua bán nhỏ thôi mà, cũng đừng làm những cái đó…”
Anh cả Hoàng: “Không phải! Lá gan của anh có to đến đâu cũng chỉ kiếm chút tiền ở chợ đen thôi, anh còn dám làm gì nữa! Không phải bọn anh có người chuyên môn đi ra ngoài thu mua hàng về bán hay sao? Trên đường bọn họ gặp cướp. Mẹ kiếp! Thật đúng là xúi quẩy tám đời, vốn dĩ còn có thể toàn thân chạy thoát, nhưng ai ngờ thuộc hạ của những người đó quá nham hiểm, tức mình bên bọn anh cũng không khách sáo nữa, ngược lại còn liều mình không chịu bỏ của, cuối cùng là của thì không mất, nhưng người cũng bị thương nặng. Bọn anh đưa tới bệnh viện như vậy thì biết giải thích thế nào! Lẽ nào nói đi mua đồ về chợ đen bán mới xảy ra chuyện sao? Đây không phải đơn giản là tự chui đầu vào lưới đợi ngồi tù hay sao? Nên mới nghĩ đến Giang Phong.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận