Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 314. Kế hoạch độc ác 3

Chương 314. Kế hoạch độc ác 3
Chương 314: Kế hoạch độc ác 3
Thứ mà cô ta khá nhớ, chính là Tiểu Lâm Châu, Thổ Cẩu Tử, còn có cả Hoàng Lão Nhị, mấy người này đều là người phát tài ở thôn sau này.
Ồ không, muốn nói đến phát tài, còn có một người cũng thế, chính là con gái của đại đội trưởng Trần Quế Hoa, cô ta gả cho người tốt, sau này lại phát tài nhờ vào việc phá bỏ nhà và di dời.
“Mẹ, Trần Quế Hoa còn làm việc ở bưu cục không?”
Thím Hồ gật đầu: “Còn không sao.”
Bà ta bảo: “Vận may của con nhãi đó tốt thật, vậy mà có thể làm công nhân.”
“Ồ, mẹ cho rằng vận may của cô ta thật tốt à, người ta bất chấp trả giá, đồng ý gả cho đứa con trai ngốc của người đứng đầu bưu cục kia kìa.”
Thím Hồ: “Cái gì?”
Hồ Hạnh Hoa thầm nghĩ sống lại đúng là tốt, cái gì cũng biết hết, cô ta bảo: “Nhà đó có một đứa con trai như vậy đấy, Trần Quế Hoa cũng chấp nhận trả giá.”
Thím Hồ: “Trời đất ơi! Sao con lại biết, chuyện này là thật hay giả?”
Hồ Hạnh Hoa đắc ý: “Tự nhiên con biết thôi.”
Cô ta dừng một chút, rồi cười xấu xa, đột nhiên bảo: “Mẹ, mẹ nói xem chuyện này truyền ra ngoài rồi, sau này đẩy lên người Từ Toa, khiến bọn họ trở mặt thành thù, thế nào?”
Thực ra cô ta và Từ Toa cũng không qua lại gì quá nhiều, nhưng cô ta đố kỵ với bộ dáng chẳng thiếu cái gì đó của Từ Toa, chỉ mong sao cô có cuộc sống tệ hại gấp mười nghìn lần!
Thím Hồ: “Chuyện này…”
Hồ Hạnh Hoa: “Không có lý nào bọn họ đều sống tốt, mà chúng ta phải sống không tốt hết, con chỉ muốn khiến bọn họ khó chịu thôi!”
Thím Hồ: “Vậy…. chuyện này có bị lộ không?”
Trong cơn kích động, Hồ Hạnh Hoa lộ ra vẻ đắc ý: “Con lên kế rồi, đảm bảo không có sơ hở.”
Tuy rằng hại người cũng không có lợi cho mình, nhưng bọn họ lại vô cùng hưng phấn.
Hai mẹ con nói chuyện riêng một cách vừa mừng vừa sợ, ngược lại không phát hiện ra, trong lùm cỏ bên đường có một người đang trốn ở đó đi vệ sinh.
Mà người này lại không phải ai khác, chính là người trong cuộc Trần Quế Hoa trong miệng bọn họ.
Nói đến cũng thật trùng hợp, một tuần Trần Quế Hoa được nghỉ một ngày, nhưng cũng không phải lần nào được nghỉ cô ta cũng về nhà, hẹn hò gì đó không thể thiếu được. Dù sao có trả giá mới có sự hồi đáp. Tuy rằng trí tuệ của đối tượng có vấn đề, nhưng vẫn biết tốt xấu.
Bây giờ cô ta trả giá nhiều một chút, tương lai kết hôn thật rồi, cuộc sống cũng dễ trải qua.
Vốn dĩ tuần này cô ta không về nhà, kết quả vừa vặn nhà của đối tượng tạm thời có khách. Với thân phận hiện tại của cô ta cũng không tiện làm chủ nhà đón tiếp khách, nên buổi sáng dứt khoát đạp xe về nhà. Kết quả không biết có phải sáng ăn vội quá không, mà dọc đường đột nhiên đau bụng, cô ta không có cách nào khác mới tìm lùm cỏ bên đường, vì sợ bị người nhìn thấy mà còn đặt xe đạp nằm xuống.
Vừa xả xong chuẩn bị rời đi, thì nghe được tiếng xe đạp, cô ta lập tức nghe ra được là Từ Toa, bản thân Từ Toa có khả năng không phát hiện ra, khẩu âm của cô có hơi khác với người khác, người bản địa bọn họ mang theo vài phần nhanh nhẹn. Nhưng Từ Toa thì không thế, tuy rằng cô thoạt nhìn cũng có tính cách hiên ngang, nhưng lại rất thích dùng trợ từ như “nha”, “à”, “nhé”, “đó” này.
Giống như nói chuyện, bọn họ nói rõ xong sẽ dùng “được”. Còn Từ Toa thì lại mang theo âm cuối vút lên “được nha,” giống như đang làm nũng.
Lúc này, cũng không biết Từ Toa đang nói chuyện với ai, mang theo tiếng cười vô cùng đắc ý: “Mợ em dẫn rất nhiều người thân từ nhà mẹ đẻ tới làm việc, lần này bọn em cũng bớt việc đi.” Sau đó lại bảo: “Em thực sự không thích làm việc cho lắm.”
Đáp lại cô là một giọng nam nhẹ nhàng, mang theo vài phần ý cười, anh đáp: “Lần sau em có thể gọi anh tới giúp.”
Từ Toa: “Em mới chẳng cần đâu.”
Xe của hai người rất nhanh đã rời đi, không biết sau đó lại nói gì, nhưng tiếng cười như chuông bạc của Từ Toa vô cùng rõ ràng.
Trần Quế Hoa nhớ tên của nam thanh niên kia là Giang Phong.
Chỉ thoáng cái đã nghe ra được.
Thực ra trong lòng cô ta có một bí mật lớn, một bí mật lớn mà không ai biết được, đó là cô ta có chút thích Giang Phong.
Nếu như nói ra, trong lòng của rất nhiều cô gái trong thôn, ít nhiều đều có ấn tương tốt đối với anh. Dù sao ở nơi thôn quê này, một nam thanh niên tài hoa lại thông minh lại lớn lên đẹp trai như vậy, thật đúng là thắp đèn lồng cũng khó kiếm.
Thế nhưng như vậy thì đã sao?
Trần Quế Hoa vốn cho rằng anh đi tới thủ đô học, trở về sẽ có một tương lai tốt, như vậy cô ta có thể thuyết phục người nhà cho mình cho kết đối tượng với anh, nhưng anh lại cứ cố tình đi lên núi “tuân thủ” lời hứa gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận