Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 296. Còn chưa đủ

Chương 296. Còn chưa đủ
Chương 296: Còn chưa đủ
Giang Phong: “Có nhẹ nhàng hay không tôi không biết. Nhưng tôi biết, chúng ta còn không xuống núi trời sẽ tối mất...”
Từ Toa: “Ối, vậy nhanh lên, nếu không để bà ngoại tôi phát hiện sẽ nói tôi đấy.”
Hai người không dây dưa nữa, vội vội vàng vàng thu dọn một chút rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Lúc này đi ra cảm thấy lạnh hơn mấy phần.
Từ Toa nói nhỏ: “Có phải gió to rồi không?”
Giang Phong: “Đúng.”
Từ Toa: “Nhanh lên, nhanh lên!”
Lúc hai người xuống núi, trời đã sập tối.
Từ Toa đi rất nhanh, thở hồng hộc, cô nói: “Cuối cùng cũng kịp lúc.”
Giang Phong ngẩng đầu nhìn trời: “Sắp mưa rồi.”
Thời tiết âm u nặng nề, không thể không nói, có vài chuyện đúng là ý trời.
Từ Toa nhẹ giọng: “Vậy tối nay anh phải lên núi ở à?”
Giang Phong gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Từ Toa kéo quần áo, dặn: “Hôm nay có hơi lạnh, anh mang chăn dày một chút.”
Sau đó lại hỏi: “Anh có không?
Giang Phong: “Tôi mang theo hai cái chăn.”
Từ Toa đem chuyện này ghi nhớ trong lòng, nói: “Ngày mai tôi giúp anh mang một cái chăn dày ra.”
Mặc dù tìm đồ ăn thích hợp mang ra ngoài không dễ nhưng những đồ dùng gia đình thì rất tiện. Dù sao Giang Phong là người có thể tin tưởng.
Giang Phong: “Được.”
Hai người bàn bạc xong thì chia tay rời đi.
Từ Lập tan làm đang muốn về nhà, xa xa nhìn thấy Giang Phong và Từ Toa đứng ở một bên nói chuyện, không biết nói cái gì mà cười vui vẻ.
Từ Lập: Đôi mắt này của mình luôn luôn chứng kiến được rất nhiều, rất nhiều bí mật!
Nhưng mà hai người này thật đẹp mắt!
Từ Lập nghĩ, nếu như Giang Phong và Từ Toa sinh một đứa trẻ, vậy nhất định là đứa trẻ đẹp nhất thôn.
Giang Phong lớn lên đẹp trai, Từ Toa lúc mới đến thôn gầy teo, hiện tại có da có thịt khuôn mặt trứng của cô tròn tròn hơi chút trẻ con, nhìn ra cô cũng rất xinh. Cô có đôi mắt to sáng lấp lánh, làn da còn trắng nõn.
Một trắng che trăm xấu, cách nói này chắc chắn là đến từ đây.
[Một trắng che trăm xấu: da trắng sẽ có thể che được những khuyết điểm trên mặt.]
Tóm lại Từ Lập cảm thấy hai người này rất xứng đôi.
“Từ Lập, anh ngẩn người gì thế?”
Từ Toa đi qua bên người Từ Lập, thấy anh ta đứng chực ra y như cây cột điện, tò mò hỏi.
Từ Lập: “...”
Anh ta nói: “Anh nhìn thấy em và bác sĩ Tiểu Giang...”
Từ Toa: “Cho nên? Anh muốn đi ra rêu rao?”
Từ Lập gấp gáp đáp: “Không có, không có đâu. Đừng nói chúng ta là thân thích cùng họ, cho dù không phải anh cũng sẽ không nói đâu.”
Từ Toa: “Vậy được rồi, sau này nhìn thấy chúng em không cần báo cáo với em...”
Vẫy tay, người rời đi.
Dứt khoát không vướng bận.
Từ Lập: “...”
Đi được một khoảng, Từ Toa quay đầu nhìn thấy người này vẫn đang ngẩn người, nói: “Anh còn không mau về nhà? Hôm nay có thể sẽ mưa đó!”
Từ Lập: “Về!”
Mắt thấy mây đen kéo đến, anh ta bước lớn nhanh chân đi về nhà.
Lúc Từ Toa về nhà, khói bếp lượn lờ. Thấy Từ Toa vào cửa, bà Từ nói: “Gió thổi có lạnh không? Sẽ ấm lên nhanh thôi, bà ngoại đốt giường lò cho cháu, rất dễ chịu.”
Từ Toa: “Cám ơn bà.”
Thật ra nếu là nhà bình thường vào mùa đông khẳng định sẽ ở cùng nhau, như Từ Toa tốt nhất là ở cùng với bà Từ, như vậy tiết kiệm được củi đốt một phòng, phải biết rằng củi cả mùa đông tiết kiệm được không ít đâu.
Nhưng mà bà Từ biết Từ Toa không ngủ cùng người ta được, nên bà thà rằng lãng phí nhiều củi cũng phải ngủ riêng.
Cổ Đại Mai thì thầm: “Như vậy sẽ lãng phí.”
Bà Từ liếc Cổ Đại Mai: “Ăn cơm cũng không chặn được cái miệng của con.”
Cổ Đại Mai: “Củi này...”
Cô ta muốn dùng trứng gà để tính toán, nhưng lại nghĩ củi đốt không đổi được trứng gà. Cái này cũng không ai bán lấy tiền, một lát sau, Cổ Đại Mai nghĩ thông rồi.
Nếu như không thể đổi thành tiền mà chỉ cần bỏ sức ra, Cổ Đại Mai cảm thấy: hoàn toàn không sao cả!
Hoàn toàn, hoàn toàn!
“Ngày mai lên núi lại nhặt nhiều củi một chút.” Cô ta nói: “Đại Sơn, anh cũng nhặt nhiều một chút đấy.”
Từ Sơn than vãn: “Mấy ngày nay, chẳng lẽ anh không làm việc sao?”
Anh ta sắp thành con quay luôn rồi.
Làm việc ở đại đội, Từ Sơn có thể làm 50 tuyệt đối không làm 60. Nhưng làm việc cho nhà mình, anh ta có thể làm 100 thì sẽ không làm 90. Chẳng phải anh ta không muốn trộm lười, mà là thực sự không chịu nổi nữ đồng chí trong nhà lải nhải.
Bọn họ mà lải nhải có thể so với mười ngàn con vịt!
Hơn nữa, làm việc cho nhà mình với làm việc cho đại đội sao có thể giống được?
Từ Sơn: “Anh đã rất cố gắng rồi.”
Cổ Đại Mai: “Vẫn chưa đủ!”
Từ Sơn: “Người vợ nhẫn tâm này, chồng em cũng không phải là con lừa.”
Từ Toa nghĩ một lát rồi nói: “Cậu, chúng ta có thể dùng đồ vật đổi với đứa nhỏ, để các bạn nhỏ giúp đỡ nhặt củi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận