Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 561. Cuộc sống mới 1

Chương 561. Cuộc sống mới 1
Chương 561: Cuộc sống mới 1
Từ Toa: “… Giang Phong, anh muốn gây sự phải không?”
Giang Phong cười: “Không có, em còn không tin được tay nghề của anh sao? Ngoan, ra ngoài đi.”
Giang Phong đẩy mấy bà chị dâu đi, nam nữ có sự khác biệt, mọi người đều ngại ngùng, mặc cho anh đẩy bọn họ ra ngoài cửa.
Cô Tưởng: “Đứa trẻ nhà em…”
Giang Phong cầm đao lên một cách dứt khoát, tay còn lại bắt đầu đánh trứng trong bát, mấy người nhìn động tác của anh đều trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ thật sự chưa từng nhìn thấy người nào một tay thái đồ ăn, một tay đánh trứng… Giang Phong này rất được!
Giang Phong: “Mọi người ra ngoài cả đi, cô, dầu muối, tương, dấm nhà cô đều đặt ở đâu ạ?”
Cô Tưởng lập tức đáp: “Cô vẫn nên ở lại, tìm đồ cho em cũng tiện hơn.”
Bà ấy lại nói: “Mấy đứa các em ra ngoài sân ngồi đi.”
Từ Toa: “Em cũng làm được.”
Cô Tưởng nở nụ cười ý vị sâu xa: “Đi đi đi, các em mau chóng kéo con bé ra ngoài đi, cô thấy tay nghề của Giang Phong không tệ, nếu thằng bé muốn thể hiện với ông nhà cô một chút, vậy cô cũng không thể ngăn được.”
Mấy người mơ mơ hồ hồ bị đuổi ra ngoài.
Thực ra lần này bọn họ cũng không có nhiều người, ngoại trừ vợ chồng thầy Tưởng ra, vợ chồng Giang Phong, thì ngoài ra còn có ba đôi vợ chồng khác, vợ chồng đầu to là một đôi, còn hai đôi nữa, đều là bạn học năm đó của Giang Phong, nhưng trong đó có một người hơn nhã nhặn tên là Lương Kỳ, không cùng một lớp với bọn họ.
Nhưng khi đó sinh viên đại học như bọn họ ít, cho nên đôi bên vẫn cũng rất quen thuộc.
Mắt thấy mấy đồng chí nữ đều ra ngoài hết, lại là đầu to nói nhiều nhất: “Sao các em lại qua đây? Không phải đang bận nấu cơm sao? Mẹ kiếp, thật sự là Giang Phong đi nấu cơm sao?”
Anh ta cảm thấy khó tin chết đi được.
Lúc này, vợ đầu to lại nhanh chóng bảo: “Còn không phải sao, hình như cậu ấy có tay nghề thật.”
Vợ Lương Kỳ cười đáp: “Nào phải hình như, trông thật sự rất lợi hại đó.”
Đầu to lập tức đứng dậy: “Anh đi xem náo nhiệt mới được.”
Vợ anh ta nhanh chóng kéo anh ta lại: “Anh đừng đi làm loạn, bọn em đều bị đuổi ra đây cả đấy.”
Đầu to nói đùa: “Em dâu, ở nhà Giang Phong cũng nấu cơm sao?”
Lúc này, Từ Toa đã ngồi xuống, cô nghĩ ngợi một chút, rồi đáp: “Cũng không ạ, buổi trưa bọn em ăn ở nhà ăn, còn buổi tối, trên cơ bản sẽ là Giang Phong làm.”
Vậy không phải vẫn là Giang Phong nấu cơm hay sao?
Đầu to: “Lợi hại!”
Thực ra nói ra thì cuộc sống của mấy bạn học này của Giang Phong thật sự cũng không kém cho lắm, vẫn là câu nói cũ đó, khi ấy, người có thể lên được đại học đều điều kiện khá tốt. Người rất nghèo giống như Giang Phong chỉ là số ít. Mà Giang Phong không có tiền gì còn có thể một đường học lên, ngoại trừ chính sách tốt ra, thì còn có là nhờ danh tiếng “thiếu niên thiên tài” của anh năm đó. Nghe nói, rất nhiều học phí của anh đều được miễn.
Nhưng bây giờ xem lại, thật sự phải cảm thán một tiếng ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, vừa nhìn Giang Phong đã biết điều kiện của anh rất tốt. Điều kiện của vợ anh cũng tốt. Nhưng, bọn họ thật sự không nói chuyện với Từ Toa quá nhiều, ngay cả mấy người nhà cũng vậy.
Tại sao?
Vốn dĩ Giang Phong nhỏ hơn các bạn học của anh bảy, tám tuổi, Từ Toa lại còn nhỏ hơn Giang Phong bốn, năm tuổi, nói cách khác bọn họ chênh nhau hơn mười tuổi. Vốn dĩ chênh lệch đã lớn, mà trông Từ Toa lại còn trẻ hơn thực tế nữa. Thế này lại càng không biết nói gì hơn.
Vẫn là thầy Tưởng chủ động mở miệng: “Trường học các em vừa mới khai giảng, cũng bận rộn phải không?”
Nếu như nói đến chuyện này, ngược lại Từ Toa cũng gật đầu, cô đáp: “Vâng, chương trình học rất nhiều, nhưng mọi người đều học tập rất nhiệt tình.”
Từ Toa thật sự chưa từng được cảm nhận bầu không khí học sôi nổi như vậy, nên cũng bị hấp dẫn, bản thân cô cũng cảm thấy mình còn có thể học thêm năm trăm năm nữa, chỉ thế đã có thể khuyến khích một người học kém thành như vậy, có thể thấy sinh viên đại học vào năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học vất vả bao nhiêu.
“Học thêm một chút cũng tốt, học thêm một chút cũng tốt! Cho dù là khi nào, con người cũng không thể không có kiến thức.”
Từ Toa nở nụ cười.
“Em nói xem sao em không thi vào trường học chúng ta, nói không chừng như vậy, chúng tôi còn có thể làm giáo viên của em.” Thầy Tưởng nói đùa.
Từ Toa lắc đầu một cách nghiêm túc, đáp: “Em cũng không thể thi vào viện y học được, đầu tiên là con người này của em không có kiên nhẫn gì cả. Thêm nữa, em muốn thi đỗ dựa vào bản lĩnh thật của mình, nếu như có người cảm thấy trong chuyện này có liên quan đến Giang Phong thì thật không hay cỡ nào? Bọn em làm vậy cũng là tránh được hiềm nghi một cách hợp lý.”
Mấy người đều bật cười: “Em nghĩ cũng quá nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận