Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 226. Ngay cả tôi cũng không tin

Chương 226. Ngay cả tôi cũng không tin
Chương 226: Ngay cả tôi cũng không tin
Từ Toa thấy dáng vẻ ngờ nghệch của cậu bé, lại nhìn thoáng qua viên đá hổ phách trong tay, cảm thấy thời buổi này, hẳn là không có đồ giả.
Cô hỏi lại: “Em nói là, cái này em nhặt ở trong núi?”
Tiểu Lâm Châu gật đầu: “Ở ngay trên đường rất dễ thấy.”
Từ Toa nói: “Chị cũng không xác định, rốt cuộc thì chị cũng chưa thấy qua thứ quý giá như vậy, chỉ là chị nhìn sơ qua thì thấy cái này có chút giống như là hổ phách tự nhiên. Nếu đúng là vậy, em giữ lại để qua mấy năm sau, hẳn là đáng giá.”
Tiểu Lâm Châu kinh ngạc mở to hai mắt, nói: “Đáng giá?”
Từ Toa gật đầu.
Cô nói: “Cầm lấy, nhớ giữ cẩn thận!”
Tiểu Lâm Châu đột nhiên liền lùi lại một bước, càng thêm kiên định mà lắc đầu từ chối: “Không cần, cho chị rồi!”
Cậu lại nói: “Chị Từ Toa là người tốt, tặng cho chị!”
Từ Toa nhíu mày: “Thế nhưng cái này…”
Tiểu Lâm Châu kiên định nói: “Nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, nói tặng cho chị Tiểu Từ thì chính là tặng cho chị.”
Từ Toa phụt một tiếng phì cười, nói: “Em còn biết câu này hả.”
Tiểu Lâm Châu gật đầu: “Chúng em cùng nhau lên núi hái nấm, nghe thấy đám chú Đại Tráng nói qua, chú Đại Tráng đi học trên huyện…”
Từ Toa kinh ngạc: “Hiện tại còn có thể đi học à?”
Lại nghĩ, sao không thể đâu.
Cô nói: “Là đầu óc chị không tốt.”
Tiểu Lâm Châu khó hiểu, nghi ngờ nhìn Từ Toa, Từ Toa cười hì hì xoa đầu cậu bé, nói: “Quà này quý giá như vậy…”
Tiểu Lâm Châu kiên định: “Chính là cho chị!!!”
Cậu bé lại nghĩ rồi nói: “Nếu chị không cầm, buổi tối nay em sẽ trộm nhét vào nhà chị. Chị trả lại, em lại nhét về! Mãi cho đến khi chị nhận lấy mới thôi.”
Từ Toa nhướng mày: “Ôi chao, nhóc con này được lắm nhé. Cái này thật sự rất quý.”
Tiểu Lâm Châu dáng người nho nhỏ mà nghiêm trang: “Chị Tiểu Từ giúp em nhiều như vậy, em không biết báo đáp chị như thế nào, nếu cái này quý trọng, vậy thì trong lòng em trái lại cảm thấy yên tâm rồi!”
Nhìn xem, rõ ràng còn rất nhỏ, nhưng mà lời nói của cậu bé lại làm người cảm thấy đặc biệt hiểu chuyện.
“Mặc kệ cái này giá trị bao nhiêu tiền, em đều vui vẻ tặng cho chị.” Nhưng mà, cái này thật sự đáng giá sao? Thật ra trong lòng Tiểu Lâm Châu có một chút xíu nghi ngờ, cậu bé cảm thấy hòn đá này đẹp mới nhặt về. Vốn dĩ cậu bé định để cho em gái chơi. Đây cũng là do gặp phải chị Tiểu Từ, nên mới nghĩ đến đưa cho cô. Nói nó đáng giá, trong lòng cậu bé thực sự không tin tưởng cho lắm. Nhưng mà dù có chút mâu thuẫn nhưng cậu không nghi ngờ. Bởi vì chị Từ Toa là người tốt, cậu bé hy vọng viên đá này đáng giá.
“Chị Tiểu Từ, chị nhận lấy đi.”
Tiểu Lâm Châu vô cùng kiên trì, Từ Toa thưởng thức hổ phách, nói: “Để chị nhận lấy cũng được!”
Dễ dàng thấy được vẻ thở phào nhẹ nhõm của Tiểu Lâm Châu khi nghe xong câu này, Từ Toa bật cười: “Chị nhận quà của em thì em cũng phải nhận quà của chị.”
Tiểu Lâm Châu trợn to mắt, cãi lại: “Kia sao lại giống nhau được! Chị đã giúp em rất nhiều rồi!”
Không có chị Tiểu Từ thì cậu bé không thể thuận lợi cùng em gái dọn ra ngoài ở riêng. Càng không thể trải qua những ngày an nhàn như này.
Vốn dĩ cậu bé cho rằng hai anh em dọn ra ngoài sống khả năng nhiều nhất sẽ bị chết đói, hiện tại mới biết được, so với hồi còn cùng chú hai thím hai sướng hơn gấp một vạn lần.
“Chị là người tốt!”
Leng keng!
Thẻ người tốt!
Từ Toa cảm thấy, cô xuyên qua mấy ngày này thu được thẻ người tốt còn nhiều hơn so với số con đường mà cô đi qua suốt mười sáu năm nay!
Cô nói: “Em cũng khéo miệng lắm đấy.”
Tiểu Lâm Châu sợ Từ Toa trả lại đồ cho mình, bèn dùng sức đẩy cô về, nói: “Đi đi đi, em tiễn chị ra ngõ.”
Từ Toa: “Thế này mà gọi là tiễn à, rõ ràng là đuổi khách mà.”
Từ Toa ra cửa, liền nhìn đến Giang Phong cách đó không xa đang mỉm cười với cô.
Cũng không biết, anh lại đây tìm Tiểu Lâm Châu vẫn là tìm cô.
Từ Toa: “Anh đợi tôi à?”
Người này lên núi đi tìm hiểu tình hình, vừa đi chính là một ngày, thật đúng là giống như Husky, thả tay một cái là khoắng đi!
Giang Phong: “Tôi nhìn thấy một cây đào, hái hết những trái đào lớn nhất về.”
Anh chủ động đeo sọt đào lên người Từ Toa, nói: “Được rồi!”
Từ Toa: “?”
Cô chính là nhân tiện lúc tan tầm mà xem náo nhiệt, sao lại đột nhiên vác một đống đồ vật thế này?
Giang Phong: “Tôi đoán, chuyện trên núi cô đều nghe được gần hết rồi đúng không, cũng không cần tôi bổ sung thêm nhỉ! Yên tâm, không có việc gì!”
Từ Toa chớp mắt to, Giang Phong hỏi: “Cô không trở về nhà ăn cơm hả?”
Từ Toa lúc này mới phản ứng lại, cô chỉ vào cái sọt trên người mình, hỏi: “Tôi cứ thế này mà đi về nhà à?”
Giang Phong gật đầu: “Cô chỉ cần nói là cô hái.”
Từ Toa: “…”
Lời nói dối này của anh ngay cả tôi cũng không tin!
Bạn cần đăng nhập để bình luận