Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 631. Đào góc tường 5

Chương 631. Đào góc tường 5
Chương 631: Đào góc tường 5
Cô vội vàng nằm xuống nói: “Đến đây, đến đây, đến đây đi.”
Đồng thời còn lẩm bẩm: “Thật sự khó mà tưởng tượng được anh học Tây y mà huyệt vị Đông y anh cũng rất rành.”
Giang Phong: “Anh không đi học đều là tự học, hơn nữa không cần biết là y gì thì bây giờ anh cũng đã dấn thân vào nghề này rồi.”
Từ Toa trở mình nhìn vào mắt anh, muốn nhìn xem anh có tia không nỡ hay hối hận không. Chỉ có điều vừa liếc mắt nhìn qua thì thấy đôi mắt mang theo ý cười của anh, Từ Toa khẽ nói:
“Anh…”
Không biết nói thế nào.
Giang Phong vỗ cô mấy cái rồi nói: “Đang xoa bóp đừng cử động, anh không có gì không vui cả.”
Dường như anh nghĩ đến cái gì, anh nói: “Anh nghe nói hôm nay em với văn phòng kêu gọi đầu tư bàn tiếp chuyện học tập.”
Anh thâm thúy hỏi: “Em muốn xuất ngoại?”
Ánh mắt của Từ Toa lay động: “Đâu có.”
Giang Phong cười ra tiếng, trong giọng nói chứa đựng vẻ nghiền ngẫm: “Em cảm thấy em có thể giấu anh không?”
Vợ chồng bọn họ căn bản không có bí mật gì.
Sống chung với nhau bao nhiêu năm như thế, một ánh mắt một động tác nhỏ của đối phương thì người kia đều hiểu hết.
Từ Toa: “Anh biết mà em lại không phải loại người tò mò với nước ngoài.”
Tuy rằng bây giờ rất nhiều người đều muốn xuất ngoại, đều ước mong có cơ hội như thế nhưng đó lại không phải là Từ Toa, Từ Toa dường như chẳng hề hứng thú gì với phương diện này. Nhưng mà nói thế nào để Giang Phong hiểu cho Từ Toa đây.
Anh nói: “Em không tò mò với nước ngoài nhưng em có hứng thú với việc kiếm tiền của họ.”
Anh chọc vào tai nhỏ của cô nói: “Có phải em đang muốn bay ra nước ngoài khảo sát, sau đó đi ra nước ngoài bán đồ của thành phố Giang Hải không?”
Từ Toa: “…”
Cô nằm sấp như một con rùa.
Bị người ta nói trúng tim đen không phải là thế này à.
Giang Phong quả thật dở khóc dở cười, anh thật sự không hiểu: “Tại sao em vội vàng thế nhỉ?”
Từ Toa nghĩ ngợi rồi kéo anh nằm xuống cùng, hai người vai kề vai cô khẽ hỏi: “Anh cảm thấy tình hình của thành phố Giang Hải như thế nào?”
Giang Phong: “Rất tốt, anh không cảm thấy có vấn đề.”
Tuy rằng anh đi vào không nhiều bằng Từ Toa nhưng bây giờ bên này mưa nhiều anh đi vào thành phố Giang Hải cũng coi như là rất nhiều. Anh lo lắng hỏi:
“Em cảm thấy thành phố Giang Hải sẽ biến mất?”
Từ Toa lắc đầu: “Em không sợ thành phố Giang Hải sẽ biến mất, em chỉ muốn nói rằng thành phố Giang Hải mà anh nhìn thấy thật ra hoàn toàn không phải là thành phố Giang Hải thật sự.”
Cô nhỏ giọng nói: “Em từng nói em vô cùng quen thuộc nơi đó, từng sống ở nơi đó.”
Điều này thì Giang Phong biết, cô từng nói tuy rằng bọn họ đều không biết nguyên nhân nhưng cô đối với thành phố Giang Hải quả thật vô cùng quen thuộc.
Từ Toa: “Theo sự phát triển của xã hội điện lực sẽ càng phổ biến hơn so với hiện nay, còn có những thiết bị thông minh như tivi, điều hòa… đồng thời cũng có camera. Camera có ở khắp mọi nẻo đường, em lại giải thích một chút cho anh biết cái gì là camera…”
Từ Toa nói lan man không ngừng, cô hoàn toàn không làm rõ ra logic gì cả nhưng gần như cũng đã nói rõ mọi chuyện, Từ Toa lật người dính vào anh nói:
“Tuy rằng thời điểm như thế còn rất xa nhưng chắc chắn sẽ dần phát triển từng chút một mà em không biết là bắt đầu từ lúc nào, chúng ta không nhanh một chút thì em làm sao mà yên tâm được?”
Giang Phong im lặng, tuy rằng đã mở mang kiến thức rất nhiều nhưng anh vẫn luôn sẽ bị sự phát triển làm kinh ngạc giống như bây giờ, chính là như thế. Chỉ có điều Giang Phong ngược lại đã phản ứng lại rất nhanh:
“Vậy thì nước ngoài thì sao? Nước ngoài phát triển nhanh hơn chúng ta, em chắc chắn bây giờ bọn họ không có?”
Từ Toa: “Em không biết nhưng em cảm thấy lúc này chắc là vẫn chưa có, cứ cho là có chắc cũng không phổ biến. Vì vậy em không muốn đợi nữa, em sợ đợi tới đợi lui mấy món đồ này buôn đi bán lại sẽ không rơi vào tay mình, vậy trái lại không bằng đổi thành tiền chúng ta còn dùng được.”
Giang Phong gật đầu nói: “Đạo lý là như vậy nhưng anh nói lần thứ mười nghìn rồi nếu như có rủi ro, mạo hiểm anh thà rằng mấy món đồ này mãi mãi ở tại thành phố Giang Hải không thấy mặt trời.”
Từ Toa: “Được rồi.”
Giang Phong nghiêng đầu nhìn má của cô, mặt Từ Toa hơi phiếm hồng, anh khẽ chọc một chút rồi nói:
“Anh sẽ cố gắng.”
Từ Toa: “Hở?”
Giang Phong nghiêm túc, đôi mắt đen tuyền sáng rực: “Anh sẽ học tập nhiều hơn, sẽ không để một mình em bận tâm lo nghĩ.”
Từ Toa mỉm cười khẽ nói: “Vâng.”
Cô vươn tay ôm anh, Giang Phong nhấc tay lên tắt đèn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận