Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 403. Sợ con chịu thiệt

Chương 403. Sợ con chịu thiệt
Chương 403: Sợ con chịu thiệt
Nghe có vẻ rất hợp lý. Dù sao Từ Hồng Vĩ cũng là ba ruột của Từ Toa, ba ruột đã đồng ý thì người làm bà cũng không thể nói không được. Vì vậy, buổi lễ đính hôn đã được chuẩn bị một cách thuận lợi, Từ Hồng Vĩ mang tiếng oan do con gái mình nên mặt đanh lại.
Nhưng biết làm sao giờ, phải nhịn thôi. Làm cha 10 phần thì hết 9 phần đành chào thua con gái. Mà Từ Hồng Vĩ lại là người vô cùng yêu thương con gái, không cần Từ Toa cố chấp thì ông cũng sẽ không phản đối.
Thật ra Từ Toa mãi không hiểu, tại sao trong truyện lại nói mối quan hệ giữa Từ Hồng Vĩ và bà Từ nguội lạnh, gần như không gặp mặt nhau nữa? Bây giờ nhìn mối quan hệ của họ có vẻ rất tốt cơ mà. Nhưng cô lại chưa từng nghĩ đó hoàn toàn là vì cái chết của “Từ Toa”.
Thuở thiếu thời, Từ Hồng Vĩ đã mất đi người thân, lại bị họ hàng ép buộc phải rời xa quê hương.
Mặc dù ông được nhà họ Từ thu nhận, nhưng khi đó ông đã 10 tuổi, không phải không biết gì. Tới năm 17 tuổi lại theo Từ Tú đi lính. Khát khao gia đình của ông lớn hơn ai hết.
Từ Tú và Từ Toa mới là tất cả của ông. Từ Tú mất rồi, Từ Toa cũng thế, hơn nữa lại còn là chết ở nhà họ Từ, điều này khiến Từ Hồng Vĩ hoàn toàn không còn cách nào để đặt chân lên thôn Thượng Tiền Tiến nữa. Cũng không phải oán hận hoàn toàn mà đó là nút thắt trong lòng.
Tất nhiên những chuyện trên bây giờ vẫn chưa xảy ra, hiển nhiên tất cả đều không tồn tại. Lúc này, ông vẫn thân thiết với nhà họ Từ và vẫn là một người ba lảm nhảm không ngừng. Từ Toa không hề muốn nghe, nhưng lại bị Từ Hồng Vĩ giữ lại nói chuyện.
Từ Toa: Ba cô không uống rượu nhưng lại có thể lảm nhảm như đã uống hai cân rượu rồi vậy.
Từ Hồng Vĩ nói với Từ Toa: “Con đã đính hôn với Giang Phong nhưng cũng phải có chừng mực, đừng để nó lợi dụng con. Với lại phải rõ ràng chuyện tiền bạc, đừng có chịu thiệt thòi quá. Đàng gái mà bỏ ra nhiều là thiệt lắm.”
Từ Toa ngạc nhiên nhìn ba nói: “Ba, sao ba lại nghĩ thế? Con đã nói với Giang Phong rồi, đợi chúng con lấy nhau về, tiền của con vẫn là của con, tiền của anh ấy sẽ là của chung.”
Từ Hồng Vĩ: “...”
Từ Toa lại nói: “Có phải ba nghĩ đồ đính hôn chúng con chuẩn bị là do con cho Giang Phong mượn tiền không?”
Từ Hồng Vĩ khẽ giật khóe miệng, cô lại còn dùng từ “mượn”, chẳng lẽ không phải là “cho” ư?
Từ Toa nhìn thấu suy nghĩ của Từ Hồng Vĩ, cô liền nói: “Ba ra ngoài đi, bao giờ con gọi thì ba lại vào đây.”
Từ Hồng Vĩ: “???” Thế nhưng ông vẫn làm theo.
Từ Toa lấy tiền ra nói: “Ba nhìn đi!”
Cô để tiền tiết kiệm của mình lên giường: “Ba nhìn đi, tiền của con vẫn còn đây mà.”
Cô chớp chớp đôi mắt to, tỏ vẻ rất thành khẩn. Quả nhiên con người có chuẩn bị, thời khắc quan trọng có thể cây ngay không sợ chết đứng.
Thật ra cô đã tiêu rất nhiều tiền, nhưng vì nghe theo đề xuất của Giang Phong, năm ngoái cô đã bán một xấp vải cùng hải sản. Chỗ bọn họ không gần biển nên hải sản không hề rẻ hơn thịt lợn. Đặc biệt là những thứ mới lạ, hiếm có sẽ càng bán được tiền hơn.
Có lẽ thành phố Giang Hải không dễ kiếm đồ ăn, nhưng hải sản chắc chắn sẽ dễ hơn nhiều, ai bảo thành phố Giang Hải là thành phố đảo chứ. Cả thành phố Giang Hải là một hòn đảo nhỏ, có rất nhiều kho lạnh. Rất nhiều người từ nơi khác đến đây lấy hàng, còn có không ít người vận chuyển bằng máy bay, vậy nên thành phố Giang Hải không lớn nhưng vẫn có sân bay hàng hóa riêng.
Ngoài vải và hải sản, Từ Toa còn mày mò mua những thứ linh tinh nhỏ nhặt ở chợ sỉ rồi bảo Giang Phong bán cho những tên buôn ở chợ đen, tuy bán như vậy sẽ không kiếm được nhiều tiền, nhưng có thể tiết kiệm thời gian và sức lực, hệ số an toàn lại cao.
Từ Toa vốn cho rằng những thứ này chưa hẳn đã dễ bán, thực ra hoàn toàn ngược lại, bất kể lúc nào có người giàu thì cũng đều có thể tiêu thụ được. Đồ đắt tiền hay đồ tốt đều sẽ có đối tượng riêng.
Dù sao tên buôn đó cũng ăn rồi, lại còn chủ động nói với Giang Phong về cứ điểm của hắn và góp ý không hẳn sẽ không thể buôn bán lâu dài như thế này. Đã muốn lôi kéo Giang Phong thì chắc chắn phải thể hiện thành ý của hắn. Có điều những thứ ấy không liên quan gì đến Từ Toa, cô không ngờ cô có thể nhanh chóng lấy lại hơn 800 gần 900 tệ, cô không giữ hết, nhưng như vậy đã khôi phục nguyên vẹn số tiền tiết kiệm của cô như lúc ban đầu, khá đẹp mắt.
Đúng vậy, cô đã bày số tiền ấy ra trước mặt Từ Hồng Vĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận