Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 525. Tân hôn ngọt ngào

Chương 525. Tân hôn ngọt ngào
Chương 525: Tân hôn ngọt ngào
Chạng vạng tối mùa thu, củi đun phát ra những tiếng lách tách, nước dần sôi sùng sục, hơi nóng tỏa ra khiến căn phòng như được bao phủ bởi một lớp sương mù lững lờ... Như thể tất cả đều không chân thật, nhưng thực ra lại rất chân thật. Đêm nay được ấn định là một đêm không ngủ.
...
Mặt trời mọc như thường lệ, ánh sáng rực rỡ buổi ban mai, hôm nay là một ngày thu hiếm có, Từ Toa ngủ không say giấc lắm, cô mê man, khe khẽ kêu rồi vươn tay ra. Một bàn tay to lớn nắm chặt tay cô.
Giang Phong dựa sát vào người cô, hỏi: “Sao vậy?”
Từ Toa vừa nũng nịu vừa mơ hồ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Giang Phong: “9h hơn, gần 10h.”
Từ Toa vẫn bộ dạng biếng nhác, ừ hử một tiếng biểu thị mình biết rồi, cô vẫn không mở mắt, giống như một chú lợn lười biếng chỉ biết ngủ đến khờ người, nói: “Đói quá.”
Giang Phong: “Để anh nấu đồ ăn sáng cho em, ăn trứng ốp la được không? Để anh pha thêm cho em một ly sữa.”
Từ Toa gật đầu qua loa, bổ sung: “Nhưng không đủ ăn.”
Giang Phong: “Làm thêm một cái bánh rán nhé?”
Từ Toa gật đầu: “Được, nhưng em muốn ăn nhân thịt...”
Vẫn không mở mắt, giọng nói hơi lè nhè nhưng khi gọi món lại không hề lè nhè.
Giang Phong cười: “Được, bánh rán nhân thịt.”
Anh đứng dậy mặc quần áo vào, nến cháy cả một đêm đã tắt từ lâu, giờ chỉ còn lại mỗi sáp nến, anh tạm thời không quan tâm cái này, lập tức bắt đầu nấu bữa sáng. Nhà của hai vợ chồng Giang Phong có đầy đủ đồ dùng và nguyên liệu. Trước khi cưới, bọn họ đã mua sắm không ít thứ nên bây giờ rất tiện.
Giang Phong là người làm việc nhanh nhẹn, anh nhanh chóng bắt tay vào nấu, rất nhanh đã bắt bếp lên nấu. Lúc này, Từ Toa cuối cùng cũng dụi mắt, đứng dậy mặc đồ, cô búi tóc lên rồi đi lên nhà trên.
Giang Phong lập tức nói: “Trong ấm có nước nóng.”
Từ Toa ừ rồi đánh răng rửa mặt, giọng cô hơi khàn, toàn thân vì quá mệt mỏi nên nhìn rất thiếu sức sống, cô nhỏ giọng oán trách: “Sao anh lại dày vò em thế nhỉ?”
Giang Phong thả chiếc bánh rán trong tay vào nồi, mặt anh hơi ửng đỏ nhưng rồi lại nhanh nhảu nói: “Cổ họng khó chịu à, để anh pha cho em một ly nước mật ong.”
Từ Toa ngồi ở bàn, thấy Giang Phong bận rộn nhưng cô không hề đứng dậy giúp đỡ, Giang Phong rót một ly nước mật ong cho cô rồi nói: “Uống đi sẽ thấy đỡ hơn đấy.”
Tiếp đó, anh lại để thêm những món khác lên bàn, nói: “Đói lắm rồi nhỉ, em ăn đi.”
Từ Toa cắn một miếng bánh rán, cô lập tức thả lỏng cơ mặt và trở nên rất vui vẻ: “Ngon lắm.”
Điều vui nhất trên đời này chính là có thể ăn uống thật vui vẻ. Không ai có thể chống lại được sức hấp dẫn của các món ngon.
Giang Phong bật cười: “Em thích ăn là được.”
Từ Toa: “Chỉ cần là anh nấu thì em đều thích.”
Mặt mày Giang Phong tươi tắn, nói: “Được em cổ vũ như vậy. Thế buổi trưa em muốn ăn cái gì? Chồng của em sẽ ra tay.”
Từ Toa: “Cơm trưa ăn muộn một chút. Chúng ta ăn sáng trễ như thế này mà...”
Cô nhõng nhẽo: “Anh cứ xem mà làm, anh nấu gì em cũng thích hết.”
Giang Phong: “Được, em cứ chờ đi.”
Từ Toa cười khanh khách, cả hai ăn xong bữa sáng, Từ Toa ôm bụng ngồi cảm thán: “No rồi.”
Con người cô chính là như vậy, khi đói bụng, cảm tưởng mình có thể nuốt trọn cả một con bò, nhưng khi thực sự bắt đầu sẽ phát hiện ra đừng nói là một con bò, ngay cả một con thỏ cũng không ăn nổi. Cô mới ăn một cái trứng ốp la và hai cái bánh rán đã no căng rồi, không thể nào uống được sữa nữa.
“Không uống nổi, cho anh đó.”
Giang Phong uống một hơi hết sạch rồi nói: “Vị cũng được.”
Anh nhìn vào mắt Từ Toa, cười: “Em ngồi nghỉ đi, anh đem bánh qua cho bà và ba.”
Từ Toa gật đầu: “Vâng.”
Giang Phong đã làm 12 cái bánh rán, anh ăn 4 cái, Từ Toa ăn 2 cái, còn lại 6 cái, anh không giữ lại cái nào mà đem hết sang nhà bên. Bà Từ thấy Giang Phong ra vẻ đắc ý phơi phới thì nói sâu xa: “Hai đứa phải sống tốt nhé, tính Toa Toa hơi mỏng manh, cháu hãy quan tâm nó nhiều hơn.”
Giang Phong nghiêm túc nói: “Tất nhiên rồi. Toa Toa là vợ cháu, tất nhiều cháu sẽ quan tâm, chăm sóc cô ấy nhiều hơn. Đúng ra thì con người cháu cũng không điềm tĩnh lắm, cả hai kẻ tám lạng người nửa cân, nói chung cùng nhau trưởng thành cũng là một điều rất tốt.”
Bà Từ gật đầu, lời Giang Phong nói rất xuôi tai.
“Trưa hai đứa có qua đây ăn không?” Bà cụ hỏi.
Giang Phong lắc đầu, nói: “Dạ không, bọn cháu mới ăn sáng, buổi trưa không ăn được thêm gì. Bọn cháu định ăn trễ một tí. Cảm ơn bà.”
Giang Phong lại hàn huyên thêm hai ba câu nữa rồi mới về, vừa vào nhà đã không thấy Từ Toa đâu. Anh ngạc nhiên gọi: “Toa Toa?”
Từ Toa thò đầu ra khỏi tủ: “Em ở đây!”
Giang Phong: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận