Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 763. Thay đổi số phận của nhiều người

Chương 763. Thay đổi số phận của nhiều người
Chương 763: Thay đổi số phận của nhiều người
Nhà họ Hoàng đang bàn luận về Từ Toa, mà cùng lúc đó trong nhà bà cả của nhà họ Từ, Từ Lập đã từ chức xong xuôi, trong lòng lập tức thả lỏng hơn, người cũng không còn chau mày ủ dột nữa. Tuy rằng tương lai chưa rõ, nhưng trên mặt đã có thêm vài phần ý cười.
Anh ta đang bàn bạc với vợ mình sẽ mang gì tới phía nam. Mắt thấy vợ anh ta đang gấp áo bông, anh ta nói: “Cái này chắc chắn không dùng đâu em, bên đó khi trời lạnh nhất cũng không mặc cái này.”
Thực ra vợ anh ta cũng có hơi khẩn trương, nghĩ ngợi một chút về việc xa rời quê hương, sao cứ thấy hồi hộp thế nào?
Hai vợ chồng ngồi trên giường đất ngơ ngác, ngược lại hai đứa tể thì nhảy cẫng lên, vui vẻ vì sắp tới sẽ được đi xa.
“Đại Lập này.”
Từ Lập thấy mấy người lớn trong nhà đi qua, lập tức dịch đồ trên giường đất qua một bên, nói: “Bọn cháu đang dọn đồ, trong phòng rất bừa.”
Người trong nhà đều biết bọn họ sắp đi, nên qua đây xem bọn họ thu dọn thế nào rồi, hỏi: “Thế nào rồi?”
Từ Lập hơi cười khổ, đáp: “Bọn cháu dọn linh tinh, ngược lại không biết mang gì mới tốt, cũng không biết tình hình bên đó thế nào.”
“Không có gì, các cháu mang những cái cần thiết đi, lúc nào sống tốt rồi lại mua sau. Đừng thấy cái nào cũng không tính là quý, nhưng cộng lại cũng không ít tiền đâu, phải mua cho cả nhà cũng không dễ dàng, không nên bỏ phí tránh tổn thất kinh tế.”
Từ Lập: “Vậy được, những cái có thể mang cháu đều mang theo hết.”
Vợ Từ Lập: “Con người cháu còn chưa đi đã bắt đầu căng thẳng rồi.”
Thực ra lần này bọn họ sẽ không đi cùng vợ chồng Từ Toa, Giang Phong cho anh ta một tháng để xử lý chuyện bên nhà, nhưng bọn họ đã từ chức ở nhà xưởng trong thôn, cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn anh ta cứ hơi kỳ kỳ, tuy rằng nôn nóng muốn đi cùng vợ chồng Từ Toa, nhưng bọn họ cũng dự định thu dọn xong mới rời đi, không ở lại quê nữa.
Vợ Từ Lập biết tâm trạng của chồng mình, hiển nhiên cũng không nói hai lời.
“Ruộng đất trong nhà, đến khi đó phải làm phiền mọi người rồi.”
“Sao lại nói như thế, đều là người một nhà cả, ai giúp mà chẳng được, còn nữa, cũng không phải các cháu kêu người làm không công. Chuyện trong nhà cũng không cần lo lắng. Sau khi các cháu qua đó cứ chăm chỉ làm việc, đừng khiến người thất vọng, người ta bằng lòng giúp các cháu, là các cháu may mắn, chúng ta không có gì báo đáp người ta, chăm chỉ làm việc đừng lén giở thủ đoạn.”
“Cháu biết ạ.”
Lần này Giang Phong và Từ Toa trở về, thực ra chỉ là một hành động vô tình, nhưng lại vẫn thay đổi số phận của rất nhiều người.
Sau này, rất nhiều năm sau đó nghĩ đến ngày hôm nay, Từ Lập vẫn cảm thấy sao lúc đầu mình lại không nhìn thoáng như vậy, thực ra những chuyện nhỏ này có tính là cái khỉ gì đâu. Nhưng anh ta vẫn vì sự bực bội và khó chịu này mà không vui rất lâu.
Lúc đó anh ta ở Thâm Quyến đã có nhà có xe có cửa hàng, lại nhớ về hiện tại, thật sự cảm thấy như cách mấy đời.
Nhưng bây giờ, ngược lại không nghĩ được nhiều như vậy, vẫn là tiết kiệm để tránh thiệt hại kinh tế.
Lần này người cũng chuẩn bị đi cùng là Đại Trụ, anh ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định rời nhà, cho dù thế nào, anh ta cũng phải liều vì người nhà.
Thực ra bọn họ không biết, quyết định này của bọn họ sẽ thay đổi cuộc sống của bọn họ, thậm chí có thể nói, trong thôn bọn họ vì có một đôi lập nghiệp ở Thâm Quyến như Giang Phong và Từ Toa, mà đã thay đổi cuộc sống của rất nhiều người.
Rất nhiều người đều được tính là ăn được một đợt tiền lãi đầu tiên của cải cách mở rộng.
Thời gian đám người Từ Toa trở về không dài, chỉ ngắn ngủi mấy ngày, cảm thấy vẫn chưa náo nhiệt đã phải trở về. Hai đứa trẻ ôm bà Từ không chịu rời tay, khóc tu tu muốn kêu bà Từ trở về cùng bọn trẻ.
Thực ra Từ Toa cũng muốn. Cô cũng muốn bà ngoại cô cùng cô qua đó, nhưng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhỏ quá, bên này cũng cần chăm lo quá nhiều, suy cho cùng cô vẫn không mở lời.
Ngược lại bà Từ hứa, đợi năm sau đôi song sinh lớn hơn một chút, bà cụ sẽ về Thâm Quyến. Bà cụ ở với Từ Toa đã quen rồi, thực ra vẫn là sống ở bên này không quen.
Hay là nói, từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa về tiết kiệm thì lại khó.
Từ Toa nhìn đôi song sinh nhà cậu mình, ngón tay chọc vào thịt của đứa trẻ, nói: “Các em đó, nhỏ tí đã giành bà ngoại với chị rồi, nên phải khỏe mạnh đó, các em có khỏe thì bà ngoại mới không lo.”
Đứa trẻ ô ô a a, vung bàn tay nhỏ.
Hai đứa nhỏ thật sự không giống Nữu Tể cho lắm. Nữu Tể giống mẹ Cổ Đại Mai nhiều hơn, mà đôi song sinh lại giống ba Từ Sơn hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận