Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 489. Bán thảm

Chương 489. Bán thảm
Chương 489: Bán thảm
Khương Hồng khóc rống lên: “Ông Chu, chúng ta không thể để bà ta tiếp tục ở như vậy nữa, nếu không chúng ta lấy cái gì mà ăn với uống?”
Ông Chu gắt gỏng: “Không phải vẫn còn tiền lương của bà à?”
Khương Hồng dán hộp giấy ở xưởng sản xuất thùng giấy trong quân đội, 30 tệ một tháng, vừa nghe vậy liền nổi giận: “Tiền lương của tôi thấp thì làm sao mà đủ? Với lại, tôi còn phải 10 tệ cho ba mẹ tôi nữa.”
“Ba mẹ bà, chỉ biết mỗi ba mẹ bà, bà có nghĩ đến cái nhà này, có nghĩ đến con trai không? Tôi nói cho bà biết, sau này không được phép gửi tiền về bên đó nữa, bà gửi cho ba mẹ hay là gửi cho em trai bà? Tôi nói cho bà biết, hôm nay tôi tuyên bố tại đây, nếu bà cứ nhất quyết gửi tiền cho ba mẹ bà thì bà về nhà bên đó ở luôn đi. Tôi và con trai không cần bà.”
Chu Tiểu Tử ở bên cạnh nghe thấy thế liền nói: “Nếu mẹ còn đưa tiền cho cậu, con sẽ bảo ba lấy vợ khác.”
Khương Hồng thở mạnh, trừng mắt: “Cái thằng này làm sao đấy? Mẹ là mẹ con đấy!”
“Con không có người mẹ vô dụng, ăn cây táo rào cây sung như mẹ!” Thằng bé này một chút giáo huấn cũng không học được.
Ông Chu: “Được rồi, được rồi, câm hết đi! Khương Hồng, bà đem 20 tệ ra đây.”
Khương Hồng lập tức như bị giẫm phải đuôi, nói: “Làm gì? Sao lại cần tiền?”
Chu Hưng Nghiệp tức giận nói: “Tất nhiên là đem đến bệnh viện, bà tưởng chúng ta trừ tiền viện phí là xong à? Người ta ngày ngày ăn uống bồi bổ không cần tiền à? Tuy bọn họ không đòi khoản tiền này, nhưng chúng ta không thể không đưa được, bà xem bên ngoài người ta nói ra làm sao rồi? Nếu bà không đưa, ngày mai lãnh đạo tìm tôi nói chuyện thì cũng phải đưa thôi, còn không bằng bây giờ chúng ta vẫn có thể nắm chắc cục diện trong tay.”
“Mắc gì phải đưa! Không được đưa! Với lại, tại sao lại là 20 tệ? Nhà bọn họ ăn uống hết những 20 tệ ấy à?” Khương Hồng vô cùng đáng khinh: “Chúng ta không thể đốt tiền như thế này, bà già chết tiệt ấy là cái gì mà cần lắm tiền đến thế? Thật là sao không chết sớm đi! Chết đi cho sạch sẽ, ấy thế lại lãng phí tiền nhà ta, già còn vô dụng!”
Khương Hồng chửi kinh khủng, ông Chu vội bịt miệng bà ta: “Bà im mồm, bà sợ người ta không nghe thấy hay gì?”
Khương Hồng tức tối làm mình làm mẩy: “Nói chung là tôi không đưa số tiền này.”
“Bốp!”
Chu Hưng Nghiệp không nhịn được đã ra tay.
Vốn dĩ nhà bọn họ đã có động tĩnh không nhỏ, tuy bắt đầu nhỏ tiếng, nhưng cự cãi qua lại càng ngày càng to. Rất nhiều nhà nghe được gần hết, nghe thấy Khương Hồng còn chửi người ta là “già còn vô dụng”, bọn họ lại càng thêm chán ghét bà ta. Ở đây tin đồn về Khương Hồng tệ vô cùng.
Thực ra, rất nhiều người cũng không thích Từ Tú, một người phụ nữ mà cái gì cũng xuất sắc hơn bạn, chỉ cần nhắc đến là chồng bạn liền khen ngợi, sẽ luôn khiến cho cánh phụ nữ càng thêm ganh ghét. Hơn nữa, công việc của bà ấy là ở một liên đội khác, không tiếp xúc với mọi người nhiều nên Từ Tú có mối quan hệ không tốt lắm với khu tập thể ở đây.
Nhưng tốt xấu gì bà ấy cũng đã qua đời ba năm rồi, chuyện đã qua lâu, mọi người không còn nhớ đến những đố kỵ khi đó nữa. Nghĩ kỹ thì Từ Tú rất xuất sắc, thậm chí còn hy sinh tính mạng của mình cho công việc. Chỉ riêng điểm này, bà ấy đã hơn hẳn tất cả mọi người. Chính vì vậy càng có thể thấy rõ được sự đáng ghét của Khương Hồng.
Từ Hồng Vĩ đã nhẫn nhịn đủ gia đình của bọn họ rồi, bây giờ mẹ của Từ Tú đến, nhà bọn họ lại làm ra việc này, đó chẳng phải là tán tận lương tâm ư? Không có ai che đậy chuyện như vậy cho bọn họ, chưa đến nửa ngày, gần như nhà nào ở khu tập thể cũng biết ông Chu và Khương Hồng cãi nhau ở nhà, than phiền người ta tiêu nhiều tiền, còn chửi người ta là “già mà vô dụng”. Nhìn đi, thật quá đáng!
Tiêu nhiều tiền? Tiêu nhiều tiền còn không phải do con trai nhà mấy người tạo nghiệp ư? Thật ra mọi người thấy Từ Tú rất hiên ngang, mà Từ Toa cũng mạnh mẽ nên tưởng bà Từ cũng là người như vậy, nhưng bọn họ có người nhà làm ở bệnh viện, sau khi gặp mới kể tính cách của bà Từ khác hẳn với con gái và cháu ngoại, vô cùng dịu dàng, cũng rất hòa nhã, cả người đều toát lên khí chất mỏng manh. Lời mô tả này dường như không thể dành cho một bà lão, nhưng mọi người lại rất bằng lòng với sự mô tả ấy. Bởi vì thực sự không thể tìm được từ ngữ nào khác nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận