Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 658. Hành trình đến thủ đô 8

Chương 658. Hành trình đến thủ đô 8
Chương 658: Hành trình đến thủ đô 8
Từ Toa hất tay anh ra, nói: “Anh làm gì đó? Nói chuyện thì nói, đừng có động tay động chân, em bị anh véo xệ cả mặt rồi.”
Cô làu bàu: “Em không nghi ngờ anh chuyện đó, ý em là anh phát hiện ra cái gì không ổn hả?”
Giang Phong: “Ừ, anh thấy không đúng lắm, quả nhiên không ngoài dự đoán, Hồ Hạnh Hoa định bẫy em, nhưng mà anh nghĩ bây giờ cô ta không còn cơ hội nào nữa rồi.”
Hai mắt Từ Toa sáng lên, nói: “Mau nói đi.”
Nói đến chuyện này, Giang Phong cảm thấy anh quả là một người tốt bụng, trong thời điểm ra quân trấn áp tội phạm để làm gương, anh đã chủ động cung cấp một vụ án tốt cho các cán bộ cảnh sát vất vả. Chỉ mới hai tiếng trước đó, Giang Phong đã mật báo và tận mắt nhìn lực lượng cảnh sát xông thẳng đến nơi anh chỉ điểm. Thật ra, chuyện này không chắc lắm, bởi vì ở giữa đó đã có chút trì hoãn. Nếu “nhanh” hơn, chưa biết chừng đã kết thúc rồi.
Giang Phong đã nghĩ kỹ nếu lần này không được thì tiếp theo nên làm thế nào. Chỉ là không ngờ ông trời không phụ lòng mong đợi của anh, cũng có thể nói là Hồ Hạnh Hoa không phụ lòng mong đợi của anh.
Những người như vậy quả nhiên không kết thúc, cũng không phải bọn họ “ghê gớm” thế nào, mà bởi người đông và cộng thêm còn dùng thuốc. Đồng chí công an cũng không tùy tiện xông vào, bọn họ vây xung quanh, ngoài ra còn gọi tổ dân phố đến, hành động nhanh không tưởng nổi.
Đồng chí tổ dân phố xác nhận có một người đàn ông độc thân sống ở đây, vậy nên những âm thanh không thể miêu tả ở bên trong rõ ràng không phải là chuyện chính đáng gì. Lúc phá cửa để vào, vì Giang Phong đứng ở xa nên không thấy được tình hình cụ thể. Nhưng nghe nói hiện trường rất nhức mắt. Nam nam nữ nữ túm tụm không một mảnh vải che thân. Hơn nữa còn là 5 người ở chung một chỗ, đúng là đả kích tam quan của mọi người.
Giang Phong không thấy nhưng không thiếu người thấy. Xung quanh có rất đông dân, còn có tận mấy sân chung lớn, sân chung nào mà chẳng có 5, 6 hộ gia đình. Bên này có động tĩnh gì là biết bao nhiêu người kéo đến hóng hớt.
Thậm chí có người không cần phải chen vào cửa để nhìn, cứ đu lên tường là cũng có thể thấy tình hình bên trong nên tất nhiên thấy được vài người bị cưỡng chế choàng quần áo lên người rồi đi ra. Hiện giờ là những năm 80 bảo thủ, dù là dân thủ đô thấy nhiều biết rộng nhưng cũng chưa bao giờ thấy 5 người ngủ với nhau. Thế là tin tức này được truyền đi với tốc độ chóng mặt. Lúc đồng chí công an ra khỏi ngõ, có hàng trăm người đã tụ tập vây quanh đó, có thể nói nào động.
Từ Toa nghe tới đây, bất ngờ đến nỗi muốn rớt hột dưa, cô chỉ thiếu điều diễn cảnh mắt chữ a mồm chữ o mà thôi, cô lắp bắp: “Chuyện, chuyện, chuyện này... Hồ Hạnh Hoa điên rồi ư?”
Giang Phong: “Ở quê cô ta còn làm được thì bây giờ cũng không lạ gì.”
Từ Toa: “Chuyện này đúng là chấn động cả nhà em.”
Giang Phong tỏ ra vài phần kiêu ngạo: “Ừ, anh tố cáo đó, có được xem là quần chúng nhiệt tình không?”
Từ Toa gật đầu: “Nhiệt tình, siêu cấp nhiệt tình, đáng ra nên trao cờ thi đua cho anh.”
Giang Phong cười mỉm: “Cái đó thì không cần, nhưng nếu có người có thể hôn anh một cái thì đó sẽ là phần thưởng tốt hơn.”
Từ Toa phì cười, cô nói: “Ý anh là sao?”
Giọng của cô nhẹ nhàng câu dẫn.
Giang Phong cũng cười dịu dàng: “Em nói xem.”
Anh ôm Từ Toa và nhanh chóng hôn cô: “Nếu em không chủ động thì anh sẽ chủ động.”
Từ Toa thuận thế ôm anh, cô dựa vào anh và nói: “Sao em lại không chủ động? Nếu anh đã giấu tên làm việc tốt, thân là vợ như em đương nhiên phải thưởng cho anh rồi.”
Moah!
Giang Phong: “Nữa.”
Moah!
Từ Toa bật cười, cô dựa vào Giang Phong, nói: “Mãi mà anh không về, lúc nãy em lo lắm. Thật ra em cũng đoán được có thể anh đã đi tìm Hồ Hạnh Hoa.”
Khỏi phải nói, bọn nó là đôi vợ chồng rất hiểu nhau. Cô không hề nghĩ Giang Phong thấy Hồ Hạnh Hoa muôn vẻ lẳng lơ sẽ có suy nghĩ nào khác, cô lập tức nghĩ đến người đàn ông ở cùng Hồ Hạnh Hoa mà Giang Phong nói là anh quen, người đó không phải là người tốt. Tuy bình thường cảm xúc không rõ ràng, nhưng Từ Toa biết Giang Phong làm việc rất cẩn thận. Nếu anh ta không phải là người tốt mà lại ở cùng với Hồ Hạnh Hoa thì với tính cách của Giang Phong, anh sẽ không hoàn toàn làm ngơ như không biết gì.
Cô nói khẽ: “Anh không sao là được rồi, em lo cho anh lắm, phép vua thua lệ làng mà.”
Giang Phong cười: “Làm gì có chuyện đó.”
Giang Phong nói: “Bây giờ bọn họ đã vinh hạnh nhận được một đôi vòng tay bạc rồi.”
Từ Toa cười, cô cảm thán: “Không biết Hồ Hạnh Hoa sẽ có kết cục như thế nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận