Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 98. Túi thần kỳ

Chương 98. Túi thần kỳ
Chương 98: Túi thần kỳ
Mặc dù bà Từ hơi keo kiệt, nhưng mà lúc này cũng có vẻ hơi buồn. Hổ Nữu Nhi nhà bà đúng là vẫn còn nhỏ mà, sao lại có thể cho gì cũng mang về hết chứ? Không nên nhận nhiều như vậy.
Từ Toa căn bản không biết bà Từ suy nghĩ gì: “Đây là một túi bột canh, còn cả túi này nữa, đây là một chút đồ ăn, cũng không thể giữ được lâu, phải ăn xong nhanh. Nếu không... sẽ hỏng mất.”
Từ Toa lấy bánh xếp ra nói: “Đây là bánh xếp, mở ra không cần thêm dầu, có sẵn dầu rồi.”
Bà Từ cầm lấy cái bánh tròn tròn mềm mềm dai dai, thật đúng là chưa thấy bao giờ.
Bà ấy nói: “Bánh xếp gì cơ? Bà thật sự chưa thấy bao giờ.”
Từ Sơn thuận miệng: “Mẹ, chúng ta cũng đâu ở trên trấn, còn có rất nhiều thứ mẹ chưa thấy mà... Á.”
Bà Từ vỗ vào lưng con trai mình mấy cái bôm bốp “thân thiết” thương yêu.
Từ Sơn ấm ức trốn sau lưng Nữu Tể, chỉ tiếc là Nữu Tể không hề bảo vệ anh ta, con bé lôi ba mình ra, ê a ê a.
Từ Sơn: “Ôi con gái này, con làm gì vậy? Con đã quên ngày thường ai chơi đùa với con à?”
Đôi mắt Nữu Tể sáng lên, lẩm bẩm nói: “Bà, đánh.”
Từ Sơn: “......”
Anh ta phiền muộn nhìn Cổ Đại Mai: “Em xem đi, con gái này không đáng tin cậy, Chúng ta vẫn cần sinh một đứa con trai.”
Cổ Đại Mai đưa tay nhéo Từ Sơn một cái, Từ Sơn: “Úi cha.”
Nói chuyện này trước mặt người già và con nít làm gì.
Từ Sơn: “... Anh chỉ thuận miệng nói tới thôi, sao em lại ra tay vậy chứ? Ôi.”
Ấm ức, quá ấm ức.
Anh ta cùng lắm chỉ thuận miệng thôi mà.
Thuận miệng nói cũng bị nhéo?
Quá gian nan!
Từ Toa: “Cái này là bánh bao gói.”
Nói là bánh bao gói nhưng thật ra Từ Toa đã tháo hết vỏ ngoài, bây giờ chỉ còn từng miếng nhỏ được Từ Toa quấn trong giấy, cô nói thêm: “Cái này chỉ cần đổ nước nóng vào hấp là có thể ăn.”
Bà Từ tò mò nhìn: “Cái này sao mà lạ vậy chứ?”
Nói thật thì bà Từ chưa thấy bao giờ.
Từ Toa suy nghĩ một chút, nói: “Hay là sáng mai để cháu dậy làm đồ ăn sáng?”
Bà Từ lập tức đáp: “Vậy không được, sao có thể để cháu làm? Cháu xem bà và mợ chết hết rồi sao? Những công việc này nên để bọn bà làm.”
Từ Toa nhìn dáng vẻ kiên định của bà ngoại, hiểu rằng bà ngoại muốn tốt cho mình, không nỡ để cô làm việc.
Bà ngoại của cô chính là như vậy, vẫn luôn rất yêu thương cô.
Từ Toa: “Hai người làm, cháu dạy hai người cách làm món mới này.”
Bà Từ: “Vậy được.”
Bà cúi đầu lắng nghe, thật sự không hiểu hết, nhưng mà bà Từ vẫn thấp giọng nói: “Hổ Nữu Nhi à, chúng ta nhận của người ta nhiều đồ như vậy, có ổn không?”
Dựa theo chuyện mà bà và Hổ Nữu Nhi bàn bạc, tặng bốn cái khăn quàng cổ, sau đó là một túi bánh và một túi kẹo.
Quà này đúng là không hề ít, nhưng mà so với mấy thứ đồ lấy về này lại cảm thấy rất ít.
Tuy khăn quàng cổ đúng là rất hiếm, nhưng mà mấy thứ đồ nhận về này lại càng hiếm hơn đó.
Nhu cầu đầu tiên của mỗi nhà đều là ăn no bụng.
“Bà thấy mấy thứ này thật sự rất đáng tiền.”
Từ Toa chớp chớp đôi mắt to, chần chừ một chút nói: “Thật ra chỗ này của cháu vẫn còn nữa.”
Cô lấy năm cân gạo và một chai dầu nhỏ ra nói: “Đây.”
Bà Từ nhìn thấy cái này thì thật sự không nhịn được nữa, trực tiếp chửi mẹ kiếp.
Từ Sơn yên lặng nhìn về phía mẹ mình.
Bà Từ: “Phủi phui phủi phui, mấy đứa đừng có học theo mẹ.”
Nữu Tể nghịch ngón tay, để lộ chiếc răng sữa: “Mẹ kiếp.”
Học theo một cách rõ ràng.
Bà Từ: “...”
Bà chọc vào cô nhóc, bất đắc dĩ nói: “Đứa cháu này, cháu học cái gì tốt không học, học cái xấu nhất định sẽ thành một đứa trẻ hư.”
Nữu Tể loạng choạng lùi vào lòng ba mình. Từ Sơn lại không hề chần chừ kéo con bé ra, hiên ngang nói: “Mẹ, nên đánh mông con bé, không thể nể tình. Con nít cần được dạy dỗ.”
Từ Toa cảm thấy cậu mình đang trả thù mà.
“Hổ Nữu Nhi, đây cũng là... quà tặng lại sao?”
Lần này Từ Toa cuối cùng cũng không kích thích bà ngoại mình nữa. Cô nói: “Cái này không phải.”
Cô nói: “Cái này là mua được, phó trấn Du sai người mua, nên khác với trên thị trường, vô cùng tốt.”
Từ Toa nghĩ đến lần trước mua gạo bà ngoại vẫn thường nói là tốt hơn thường ngày nhiều. Nên lần này Từ Toa cũng giải thích thêm một chút, cô nói: “Đúng lúc cháu gặp được, nghĩ là thôn chúng ta cũng không có cửa hàng này, nên cũng mua cùng.”
Bà Từ thở phào một hơi nói: “Hóa ra là vậy.”
Bà cầm lấy chai dầu, nói: “Dầu này rất trong, vừa nhìn đã biết là đồ tốt.”
Từ Sơn thấp giọng: “Chắc chắn rồi, người ta là lãnh đạo mua đồ nội bộ gì đó, còn có thể không tốt sao?”
Anh ta cảm thấy cái gùi của cháu gái mình có thể gọi là túi thần kỳ được rồi, lấy ra được biết bao thứ đồ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận