Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 187. Phân tích

Chương 187. Phân tích
Chương 187: Phân tích
Vừa nghe đến việc mấy thứ đó đều là đồ chưa thấy bao giờ, rất nhiều người đều hận không thể bỏ lỡ giờ chấm công trưa đến thôn Hạ Tiền Tiến xem thử một lần. Bây giờ thì hay rồi, đều đã mang đi hết, muốn nhìn cũng không thấy...
Thiệt thòi rồi!
Tiểu Trần vội quay về ban quan lý đại đội, Trần Tam vì chuyện của chị dâu nên những người khác không hỏi đến, chỉ có thể túm lấy Đại Hồ, Tiểu Hổ và cả Thổ Cẩu Tử hỏi này hỏi nọ. Chỉ là hôm qua ba người này đã sợ tè ra quần, sau đó cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, nên cũng không kể lại được gì.
Đại Hồ và Nhị Hổ phất tay quạt ra gió nói: “Mọi người đừng làm khó anh em chúng tôi nữa, sợ đến rớt ba hồn bảy phách, cũng không dám nhớ lại nữa.”
Đừng nói là họ, ngay cả Thổ Cẩu Tử vẫn thường khoe khoang gan to cũng đều không dám nhớ lại.
Bọn họ thật sự rất sợ đó.
Càng sợ càng nói nhiều sẽ liên lụy đến bản thân.
Mọi người thấy bọn họ thật sự bị dọa sợ nên nhỏ giọng nói với người nhà mình: “Buổi tối lén gọi hồn đi.”
Mẹ của Thổ Cẩu Tử là một bà già vẫn thường tính toán chiếm món hời nhỏ, nhân duyên trong thôn vô cùng kém. Lúc này cảm nhận được sư quan tâm căn dặn của mọi người, nhất thời còn có vẻ ngại ngùng, bà ta đã lâu chưa nhận được sự thân thiện như vậy rồi.
Tất nhiên là cũng không thể trách người khác được.
Nhưng mà sau khi nghe thấy như vậy thì bà ta cũng gật đầu không ngừng.
Mặc dù không hỏi lại ba người đã gặp ma này.
Nhưng mà vẫn nhớ “mệt mỏi quá mệt mỏi quá”.
Trong thôn có người ở Hạ Tiền Tiến lấy chồng ở đây nói: “Đúng vậy, vợ của thằng hai Bạch tính tình mềm mỏng, mẹ chồng đánh chửi cũng thôi đi, chị dâu cũng bắt nạt, mỗi ngày cô ta đều làm không hết việc, như vậy có thể không mệt sao? Rất mệt...”
“Thật ra mọi người thử nghĩ xem, đúng thật là có thể lần mò ra chút manh mối, không phải nói là chôn sao? Nếu như cô ta đi từ trên núi xuống, trên đường còn đi ngang qua nhà Thổ Cẩu Tử, lại đi ngang qua đường lớn, đi về phía trước, rõ ràng là đi xuống đến Hạ Tiền Tiến rồi, không bình thường?”
Đôi khi là như vậy, rất nhiều chuyện sẽ khiến người ta tự tưởng tượng.
Nói chung hôm nay thật sự rất náo nhiệt.
Lúc ăn cơm tối, bà Từ còn nói: “Cái tên táng tận lương tâm này, sao không có sấm sét đánh chết luôn đi. Khi còn sống cả nhà ức hiếp một cô gái như vậy. Năm đó khi con bé mất tích, tuy rất nhiều người nói con bé rơi xuống vách núi, mà nhà họ Bạch cũng nói thế. Nhưng mà thật ra vẫn còn một lời đồn khác, đoán là có khi nào do con bé chịu không nổi nên mới bỏ trốn không, dù sao cũng có mấy ai có thể chịu đựng được việc bị đối xử như vậy chứ? Lời đồn này tuy không lan ra nhưng vẫn có người nói. Ai mà ngờ là không chỉ không trốn được mà còn bị giết. Con gái lập gia đình sợ nhất là nhà như vậy.”
Từ Toa hỏi: “Nhà mẹ đẻ của cô ấy mặc kệ sao?”
Bà Từ: “Nếu mà người nhà mẹ đẻ của con bé chỉ cần có lòng, đều ở chung một làng, có thể để yên cho con bé bị ức hiếp ngay bên cạnh sao? Không dựa vào được.”
Từ Toa yên lặng.
Tuy nhà cô không như vậy nhưng mà đúng là cô đã gặp rất nhiều gia đình không xem con gái là người, đàn ông đã vậy, phụ nữ lại càng hơn vậy. Cứ như mình không phải là phụ nữ vậy.
Từ Toa: “Người nhà này hại người sẽ không có kết quả tốt.”
Bà Từ gật đầu, tối qua bà đã hiểu được người nhà họ muốn hại Hổ Nữu Nhi nhà mình, bây giờ nhớ lại vẫn còn rất tức giận: “Sao quỷ không bắt hết người nhà đó đi.”
Bà ấy còn muốn dạy dỗ hai tiện nhân này một chút, nhưng mà ai ngờ được kế hoạch chưa thay đổi nhưng lại nhất thời không thể làm gì. Lúc này nếu bà ấy làm gì đó, không sợ gì khác, chỉ sợ làm “quỷ” tức giận.
Dù sao e rằng ngay cả “quỷ” cũng muốn báo thù ấy chứ.
Từ Toa cũng không biết suy nghĩ này của bà ngoại mình.
Từ Toa nhẹ nhàng bật cười, sâu xa nói: “Quỷ không tìm anh ta, cảnh sát cũng sẽ tìm anh ta.”
Từ Sơn: “Cậu cũng cảm thấy vậy, chuyện này um sùm như thế, sao có thể bỏ qua được?”
Cổ Đại Mai chửi tục một tiếng nói: “Toàn là một lũ bỉ ổi, đừng để lọt vào tay bà, nếu không... bà đây sẽ đánh họ răng rơi đầy đất.”
Cô ta nhìn Nữu Tể nói: “Mẹ sẽ không để Nữu Tể gặp phải gia đình như vậy.”
Nhà nào có con gái mà không sợ gặp phải người như vậy.
Đừng nói là nhà họ như vậy, nhà người khác cũng không ngoại lệ. Chỉ cần là người xem con gái là người thân thì đều sẽ âm thầm cảm thấy may mắn khi con gái mình không gặp chuyện như vậy. Mà một số người có thói quen đánh vợ cũng đàng hoàng hơn nhiều.
Chuyện ma quỷ ấy mà.
Ai mà không sợ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận