Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 232. Mẹ nó

Chương 232. Mẹ nó
Chương 232: Mẹ nó
“Chúng ta cũng may là trong thôn bốc mồ đổi lại quan tài, giả vờ là đến khiêng kiệu… Như vậy mới an ổn đi tới thôn Thượng Tiền Tiến, nhưng mà trên đường chúng ta cũng đổi quá mấy lượt đồ vật, sau lại đi vào bên này, cũng là dựa vào gạo nếp mới phòng ở đầu tiên.”
Tuổi lớn rồi, không khỏi có chút muốn nhắc đến những chuyện xưa cũ, Từ Toa cũng nghe rất nghiêm túc.
Bà Từ lại nói: “Cái thời buổi loạn lạc vì một miếng ăn mà có thể mất mạng ấy, lương thực chính là đồng tiền mạnh, gạo nếp mốc meo cũng không ngoại lệ. Lấy ra so với vàng còn dễ tiêu.”
Trên gương mặt Từ Toa hiện lên đầy vẻ khiếp sợ.
Bà Từ bật cười: “Hiện tại bà sống thật sự rất tốt!”
Từ Toa trầm mặc.
Từng trải qua cuộc sống sung sướng, cô cảm thấy cuộc sống lúc này rất khổ cực.
Nhưng hóa ra, ở trong lòng bà ngoại cô, cuộc sống như này, thật sự rất tốt đẹp.
Này trong nháy mắt, Từ Toa không nên lời cảm xúc trong lòng mình là như thế nào!
Chính là, có một chút chua xót.
Cô kiên định nói: “Bà ngoại, cháu sẽ để cho bà được sống tốt hơn!”
Bà Từ cười: “Sao hả?”
Từ Toa kiêu ngạo ưỡn ngực: “Cháu đổi da hổ cho bà!”
Bà Từ: “Mẹ nó!”
Nghe được câu này, Từ Toa nhìn bà Từ đầy vi diệu, cô cười hì hì: “Bà ơi, bà cũng nói tục nhé!”
Bà Từ: “…”
Lỡ mồm rồi!!!

Lần này Từ Toa đi vào cần phải chuẩn bị rất nhiều đồ đạc.
Nhưng mà cô cũng đã nghĩ đến, có thể tìm được bao nhiêu thì lấy trước bấy nhiêu, cũng không nhất định lấy hết trong ngày hôm nay, cô cũng không phải là một người máy.
Nghĩ vậy cũng cảm thấy không phải tất cả mọi chuyện đều rất gấp, Từ Toa thức dậy ở thành phố Giang Hải, vừa ra khỏi cửa đã thấy mưa phùn lất phất, Từ Toa chớp mắt: “Ồ?”
Đúng là buồn ngủ mà có người đưa gối, có Giang Phong ở đây là có thêm người giúp một tay.
Quả nhiên, khi cô đến chỗ đổ rác ở quầy bán đồ vặt đã thấy Giang Phong ở đó, anh mặc áo mưa, nhìn từ xa cứ như là một cây cột điện. Thấy Từ Toa từ xa chạy đến, anh bước nhanh vài bước đến đón, lập tức cởi áo mưa ra: “Cho cô.”
Từ Toa mặc áo bông có mũ, thế nên mưa lất phất kiểu này cũng không cần áo mưa: “Không cần đâu.”
Giang Phong: “Vết thương của cô gặp lạnh thì phải làm sao? Đừng chủ quan.”
Anh cầm áo mưa mạnh mẽ bắt Từ Toa mặc, nói: “Con nít phải biết nghe lời.”
Từ Toa mở to hai mắt ra nhìn, nói: “Anh nói gì vậy?”
Cô chỉ ngón tay vào mình: “Con nít sao?”
Giang Phong bình tĩnh: “Cô không phải con nít sao?”
Từ Toa dùng sức đấm bả vai anh: “Tôi mới không phải, anh đã từng thấy đứa trẻ nào hung dữ như tôi chưa? Đúng là, mình cũng chỉ hơn người ta vài tuổi, còn làm như là đúng rồi. Tôi thật sự nghi ngờ anh chỉ muốn khiêu khích tôi, hơn nữa cũng đã có chứng cứ.”
Giang Phong bị cô đánh cười không ngừng, Từ Toa trợn trắng mắt: “Sao anh lại cười đểu như vậy chứ?”
Giang Phong: “Nhột thôi.”
Từ Toa: “...”
Ầm ĩ cả ngày, người này còn sợ nhột sao.
Giang Phong nhìn thấy chân mày của cô đang vểnh lên, nhanh chóng chủ động hỏi: “Hôm nay chúng ta đi đâu?”
Mặc dù mười sáu tuổi đã có thể kết hôn, nhưng mà Giang Phong đã cảm thấy tính cách của Từ Toa rất trẻ con, chẳng qua tinh thần vui vẻ lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Từ Toa: “Hôm nay có thể có nhiều chuyện, anh hãy đi theo tôi.”
Cô nói liên tục: “Trước cửa bưu cục có một chiếc xe, chúng ta đi lấy xe, vừa đi vừa nói.”
Giang Phong biết rõ: “Tôi biết gà trống lớn của Tiểu Lâm Châu nhất định là do cô cho.”
Từ Toa tò mò: “Sao anh biết được?”
Giang Phong: “Tiểu Lâm Châu hỏi tôi làm sao giữ cho gà được tươi lâu. Nhưng mà thằng bé không nói là cô cho, tôi đoán được.”
Từ Toa bật cười nói: “Thằng nhóc này cũng rất hiểu chuyện đó.” Đứa trẻ hiểu chuyện sẽ được yêu thương.
“Vậy thứ đó cất trữ như thế nào?” Từ Toa cũng tò mò hỏi. Nếu như có thể cất trữ được, vậy cô cũng có thể gửi cho ba mình một ít. Tuy là trước giờ cô vẫn chưa nhìn thấy người này, nhưng mà dù sao mỗi tháng người này vẫn gửi tiền và đồ về.
Giọng Giang Phong bình tĩnh lại nghiêm túc: “Tôi nói với nó là đặt trong bụng.”
Từ Toa: “... ...”
Chuyện này với anh thì đúng.
Cô nói: “Đi thôi.”
Hai người hấp tấp chạy đến bưu cục, Từ Toa lại lấy ba con gà rồi nói: “Đi thôi, tôi đưa anh đến tiệm thuốc.”
Nếu nói Giang Phong hứng thú với thứ gì ở thành phố này nhất, vậy tất nhiên sẽ là tiệm thuốc và bệnh viện. Nhưng mà anh cũng biết ưu tiên chuyện của Từ Toa trước, dù sao chuyện của anh cũng không quan trọng, lần sau bàn cũng không sao.
Chẳng qua có thể đến tiệm thuốc xem thử cũng đã khiến anh rất phấn khởi.
Từ Toa: “Sao trời lại mưa vậy chứ?”
Giang Phong: “Ở chỗ chúng ta thì mùa thu mưa rất nhiều, trái lại mùa xuân hè thì không mưa nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận