Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 539. Thôn lập nhà xưởng 8

Chương 539. Thôn lập nhà xưởng 8
Chương 539: Thôn lập nhà xưởng 8
Du Lâm: “Không cho phép, nhưng có câu ‘trên có chính sách, dưới có đối sách’ còn gì. Người làm cũng không biết cô ta nhận bao nhiêu tiền cơ mà. Với lại, trên có chính sách, dưới có đối sách, cô ta nói mình phải giao hàng, phải biếu quà, trả tiền trung gian thì mọi người phải nhịn thôi.”
Hoàng Diệu Thường tính tay: “Cô ta nhận 6 li, 3 li 3 thành 1 cái, 1 cái thiếu 2 li hơn.”
Cô ta bĩu môi, nói: “Còn moi tiền mồ hôi nước mắt của người ta, đúng là vô liêm sỉ.”
Từ Toa: “Nếu là cái giá này, dù bên đó có tìm chúng ta thì tôi cũng không đồng ý để mọi người làm việc này, một xu một cái với một xu ba cái, cái này quá vô lý.”
Hoàng Diệu Thường chưa bao giờ làm việc này, gia cảnh nhà cô ta cũng không cần cô ta phải làm như vậy, nhưng cô ta thực sự cảm thấy Hồ Hạnh Hoa quá thiếu đạo đức.
“Sao cô ta lại vô liêm sỉ thế nhỉ? Cứ nhằm vào đại đội ta mà trục lợi, trước đây thì xúi giục cậu mợ cô ta đi làm, thất bại rồi thì giờ lại tự mình ra tay, lấy giá thấp để cướp việc, nhân phẩm quá kém.”
So với sự căm phẫn trào dâng của Hoàng Diệu Thường, Từ Toa mặc kệ, lúc trước vì cô bù vào, chứ thật ra xưởng máy móc cũng là giá 6, 7 li, bây giờ vẫn là giá 6 li, cũng không rẻ hơn được là bao, ngược lại đã giảm gánh nặng cho Hồ Hạnh Hoa, cô ta không cần liên hệ nguồn vải nữa.
Có thể thấy mối quan hệ cũng được đấy. Chỉ riêng mối quan hệ tốt đẹp này, Từ Toa đã không thể tin chủ nhiệm Châu của xưởng máy móc, nếu bọn họ thực sự nhận hàng, khó chắc sẽ không giở trò. Còn về chuyện một xu ba cái thì ... người ta muốn là chuyện của người ta. So với không kiếm được một xu thì một xu ba cái cũng là có tiền rồi.
Từ Toa: “Được, tôi biết rồi, anh ngồi trước đi, tôi đi lại ban quản lý đại đội một chuyến.”
Hoàng Diệu Thường: “Tôi đi với cô.”
Từ Toa gật đầu, hai người cùng nhau đi.
Du Lâm hỏi Giang Phong: “Hai người định làm gì? Mẹ tôi bảo tôi nói với hai người nếu đại đội các anh vẫn muốn làm cái này thì bên phía bà sẽ hỗ trợ.”
Giang Phong lắc đầu: “Không cần đâu, thôn chúng tôi không định làm cái này nữa.”
Ngừng lại chốc lát rồi anh nói: “Vốn dĩ là lợi ích song phương, nếu bọn họ thấy không hợp thì chúng tôi cũng thôi luôn. Đại đội chúng tôi cũng không phải không có kế hoạch khác.”
Du Lâm gật đầu: “Mẹ tôi cũng nghĩ vậy, bà ấy nói dù bà ấy giúp cũng khó tránh khỏi bên kia giở trò.”
Quan huyện cũng không bằng hiện quản mà.
Giang Phong mỉm cười: “Đúng.”
Có lẽ vì Giang Phong rất bình tĩnh nên Du Lâm cũng không nhắc đến việc này nữa, anh ta chuyển sang nhiều chuyện, anh ta nói nhỏ: “Có người đồn Hồ Tử Lăng có quan hệ không bình thường với chủ nhiệm Châu, ha ha.”
Giang Phong: “Không bình thường?”
Du Lâm gật đầu: “Trong xưởng có người đồn.”
Giang Phong “ồ” một tiếng thật dài rồi nói: “Hay đấy.”
Từ Toa và Hoàng Diệu Thường không nghe thấy chuyện này. Từ Toa vội vàng đi đến đại đội, đại đội trưởng vừa nghe xong, tức đến nỗi đập vỡ một chiếc cốc ngay tại chỗ, ông ta nói: “Con mẹ nó vô liêm sỉ quá.”
Ông ta nói: “Chú sẽ đến nhà ông Hồ, chú phải hỏi xem đại đội Thượng Tiền Tiến đã đắc tội gì với nhà họ Hồ mà họ lại giở trò này!”
Chuyện như vậy, ai mà không tức?
Có điều Phương Vệ Quốc đã can ngăn đại đội trưởng, ông ta bình tĩnh hơn đại đội trưởng: “Anh quên đã bao lâu rồi Hồ Hạnh Hoa không về à? Kể từ khi nó lấy chồng, đã 5, 6 năm không về rồi. Anh hai, anh ba nó lấy vợ mà nó còn không về. Anh tưởng nó sẽ nói chuyện này cho ông Hồ hả?”
Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Với lại, nhà họ Hồ cũng có hai người làm việc này mà. Bọn họ sẽ không tức sao được.”
Đại đội trưởng chửi: “Con mẹ nó sao lại có loại người như này chứ.”
Đại đội trưởng tự nhận ông ta không phải là người vô tư, nhưng ông ta cũng biết ai là người của mình, không đến mức sẽ làm ra chuyện hại người hại mình. Nhưng còn Hồ Hạnh Hoa quả thực không cần thể diện nữa.
Ông ta nói: “Tôi phải nói chuyện tiền nong! Nó muốn kiếm nhiều ư? Mơ đi!”
Từ Toa ở một bên nói: “Nói thì nói, nhưng chúng ta có nói, người ta chưa chắc đã tin, chỉ nghĩ chúng ta bị Hồ Hạnh Hoa cố ý cướp việc. Cháu tin Hồ Hạnh Hoa chắc chắn đã tính đến chuyện này lâu rồi. Theo cháu thấy, nên nói chuyện của cô ta, nhưng chúng ta cũng không thể làm chậm trễ chuyện của chúng ta được. Dù sao bây giờ vụ thu đã hết, bớt việc rồi, chúng ta dốc toàn lực xây xưởng, sớm kiếm ra tiền để bọn họ biết không phải đại đội chúng ta không được mà do bọn họ bằng lòng bán rẻ sức lao động. Chúng ta không thèm kiếm những đồng tiền rẻ mạt như vậy, bị người ta lợi dụng thì chúng ta sẽ xây nên một xí nghiệp thôn chính thức.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận