Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 720. Hành trình trở về 2

Chương 720. Hành trình trở về 2
Chương 720: Hành trình trở về 2
“Sách của Giang Phong…”
“Có vấn đề sao?”
Bộ trưởng Quan lắc đầu: “Ngược lại cũng không có.”
Ông ta lật hai bên xem, nói: “Vậy để chú xem thử.”
Cho dù là kỹ thuật nuôi gì, nếu như hữu dụng thì vẫn tốt nhất.
Tuy rằng ông ta không phụ trách chuyện này, cũng dốt đặc cán mai về chuyện này, nhưng khó ngăn nổi ông ta xem thử. Ông ta không hiểu, nhưng cũng sẽ có người hiểu. Nuôi heo nuôi cừu, cũng đều liên quan đến dân sinh, nên ông ta vẫn không qua loa.
“Chất lượng của quyển sách này thoạt nhìn rất tốt.” Tiểu Đổng liếc mắt nhìn, thấp giọng bảo.
Bộ trưởng Quan gật đầu, ông ta sờ tờ giấy, thấy quả thực khá dày, lại nhẵn nhụi.
Một chuyến đi này, không chỉ Giang Phong, mà bộ trưởng Quan cũng nghiêm túc đọc sách, trải qua rất lâu, khi chuyển máy bay, mọi người đều xoa cổ, thật sự cảm thấy cả người từ trên xuống dưới đều cứng ngắc. Bọn họ chuyển máy bay ở bên này cũng không đi ngay lập tức, mà có nửa ngày.
Từ Toa cảm thán: “Chúng ta cách Hồng Kông gần như vậy, vậy mà em vẫn chưa từng qua đó.”
Giang Phong: “Nơi em chưa từng đi qua còn nhiều hơn nơi em đã từng qua.”
Anh hơi dừng một chút, vừa cười vừa bảo: “Anh sẽ đi cùng em.”
Từ Toa gật mạnh đầu, ừm một tiếng.
Một nhóm người xử lý xong thủ tục chuyển máy bay, rồi tản ra. Ngược lại cũng không phải mọi người không muốn nhìn thấy nhau bao nhiêu, mà là sinh ra hứng thú sâu sắc đối với nơi này, tóm lại vẫn là dạo quanh xem thử. Nói không chừng còn có gì hay để mua. Dù sao, lần sau lại tới, cũng không biết là khi nào.
Nhưng vẫn có vài người đi chung với Từ Toa và Giang Phong làm bóng đèn.
Phải nói khi ở nước ngoài bọn họ là vì muốn ngôn ngữ lưu loát và tiện lợi, bây giờ thực ra cũng như vậy. Tuy Giang Phong và Từ Toa không phải người Quảng Đông, nhưng bọn họ ở Thâm Quyến nhiều năm như vậy, trong cuộc sống cũng đã quen rồi, nên cũng biết tiếng Quảng Đông.
Còn phần lớn người trong bọn họ lại hoàn toàn không biết. Cho nên chỉ có thể mặt dày đi theo.
“Trải qua bao nhiêu gian khổ, nào sợ gió táp mưa sa…” Mấy người này đang đi dạo quanh sân bay, ngược lại nhìn thấy cửa hàng tiện lợi trong sân bay đang phát phim truyền hình, có vẻ vừa vặn đang là khúc cuối, ca từ rất cảm động. Mọi người đều nán lại xem.
Từ Toa ngẩng đầu nhìn, buột miệng hô: “Thiên Long Bát Bộ.”
Tuy rằng cô nói ra ngay lập tức, nhưng mọi người cũng không khó hiểu, dù sao bọn họ cũng ở Thâm Quyến.
Nhưng bản thân Từ Toa lại rất cảm khái, dù sao Thiên Long Bát Bộ mà cô đã từng xem qua, là phiên bản của Hồ Quân và Lưu Diệc Phi, về phần sớm hơn thì chưa từng xem qua, theo lời đồn thì phiên bản Hoàng Nhật Hoa, Trần Hạo Đông, và Lý Nhược Đồng khá kinh điển hơn, nhưng Từ Toa chỉ từng xem qua bản cut chứ chưa xem hết.
Nói thực, cô ra đời vào năm hai nghìn lẻ bốn. Những thứ này quá xa với cô.
Nhưng phiên bản này càng xa hơn. Hoàng Nhật Hoa đóng vai Kiều Phong trong phiên bản Lý Nhược Đồng, thì trong phiên bản này lại diễn Hư Trúc. Cả người cũng lộ ra vẻ ngây ngô. Sức hút của phim truyền hình rất lớn, những người vừa rồi còn đi chung lập tức dừng lại.
Mua đồ không quan trọng bằng xem phim.
Huống chi, ti vi màu vẫn rất hiếm có trong nước, phần lớn vẫn là phim đen trắng. Tuy rằng nghe nói xưởng sản xuất tivi ở Thượng Hải đã đưa vào dây chuyền sản xuất, hơn nữa cũng vận hành dự án, nhưng bây giờ vẫn chưa cho ra số lượng lớn trên thị trường.
Giống như tivi nhà đám người Từ Toa, đều thông qua quan hệ, vất vả lắm mới mua được.
Mọi người xem đen trắng nhiều, nên cái này khá là hiếm lạ.
Giang Phong: “Anh hy vọng chúng ta phát triển nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút nữa.”
Từ Toa cười: “Có lẽ sau khi quá nhanh, anh lại cảm thấy quá nhanh khiến người không chịu nổi ấy.”
Cô ôm cánh tay của Giang Phong, nói: “Chúng mình đi ăn chút gì đó đi, ở trên máy bay em chưa được ăn nhiều.”
Cô ngủ đến mụ mị, hoàn toàn không muốn ăn gì. Bây giờ ngược lại cảm thấy hơi đói.
Giang Phong gật đầu: “Được.”
Bọn họ tìm một tiệm cơm niêu đất, Từ Toa nói: “Em thật sự ăn ngán đồ tây lắm rồi.”
Tuy rằng cô cũng rất thích ăn thịt bò, nhưng kêu cô ngày nào cũng ăn thì lại không ổn. Không có biện pháp, ai kêu cô có một cái dạ dày cơm đâu. Nếu thời gian dài không ăn cơm, cô sẽ cảm thấy rất lo lắng. Về phần ăn mì gói hoặc là ăn bò bít tết, ăn no rồi, vẫn cảm thấy mình hoàn toàn chưa ăn cơm.
Hai người ngồi xuống gọi hai phần cơm, lại thêm canh gà và một đĩa rau nhỏ. Thực ra phục vụ ở bên này cũng không được tính là tốt cho lắm, nhưng Từ Toa vẫn rất hiểu. Khi bọn họ ở nước ngoài cũng có tình trạng như vậy, ở trong mắt rất nhiều người, bọn họ đều không thể khá lên được.
Cho dù là khi nào, thì kỳ thị đều tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận