Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 208. Không còn mặt mũi nào mà sống nữa

Chương 208. Không còn mặt mũi nào mà sống nữa
Chương 208: Không còn mặt mũi nào mà sống nữa
Bà Từ thực sự vẫn muốn làm việc, nhưng mà thấy Từ Toa kiên định như vậy. Lại nghĩ đây là chuyện sang năm mà! Tạm thời đồng ý, cũng để cho Hổ Nữu vui vẻ một chút, bà ấy nói: “Thôi được rồi.”
Từ Toa cười hì hì ôm bà Từ, thủ thỉ: “Bà ngoại, sau này cháu nuôi bà.”
Từ Sơn đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Còn đứa con trai như cậu đứng đây này, cũng còn có thể.”
Từ Toa: “Cậu à, về đến nhà cháu có chuyện này muốn bàn với cậu.”
Từ Sơn: “...”
Anh ta nhìn đứa cháu ngoại, không hề giống như người bề trên.
Dù anh ta vốn dĩ không phải loại đàn ông mạnh mẽ quyết đoán, còn lý do khác, chính là Từ Toa nhìn cũng không dễ chọc! Ôi ôi ôi.
Cô thật sự dám ra tay đó!
Từ Sơn cẩn thận dò hỏi: “Cháu gái, có chuyện gì sao?”
Từ Toa: “Cháu cũng không đến nỗi ăn thịt cậu.”
Từ Sơn: “...” Sự sợ hãi này, không liên quan đến làm gì, đều đã thấy sợ rồi!
Đoàn người tiến vào nhà, Từ Toa nói: “Cậu ngồi đi.”
Từ Sơn phiền muộn ngẩng đầu nhìn trời, sau đó đi theo Từ Toa vào cửa, Nữu Tể bị bỏ lại trong nhà đang ngủ, không biết tỉnh từ lúc nào, nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện, tự mình bò xuống giường, lẫm chẫm đi ra cửa, cô bé mặc chiếc váy vải hoa đi biển sửa thành áo cộc, tóc bù xù như Kim Mao Sư Vương.
Cô bé lảo đảo một cái, nhoẻn miệng cười lộ ra một hàng răng sữa trắng muốt: “Chị!”
Từ Toa: “Ngoan lắm.”
Cô vẫy tay gọi cậu mình lại, nói: “Cậu, hôm nay cháu nhớ đến một chuyện.”
Từ Sơn: “Chuyện gì?”
Từ Toa: “Cháu định xây thêm một gian trái nhà nữa.”
Từ Sơn trợn mắt: “Mẹ kiếp!”
Từ Toa: “Cậu nói gì thì nói, sao lại chửi tục?”
Từ Sơn nhanh chóng xua tay, trấn tĩnh nói: “Cậu không, ý cậu không phải như vậy.”
Anh ta ngó trái ngó phải, cảm thấy mình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, anh ta nhỏ giọng hỏi lại: “Cháu cháu, tại sao cháu lại bàn chuyện này với cậu?”
Từ Toa: “Không phải cậu là đàn ông duy nhất trong nhà ư? Cháu không nói với cậu thì nói với ai đây?”
Từ Toa cảm thấy cậu mình rất dễ trêu.
Từ Sơn: “...”
Anh ta do dự nửa ngày, nhỏ giọng nói: “Nhà mình cũng đủ ở rồi.”
Bây giờ nhà họ ở cũng đủ, cho dù có sinh thêm con trai, cũng không phải là chuyện một năm nửa năm. Hơn nữa, cũng còn ở được, đợi bọn trẻ lớn rồi, vậy thì còn đợi đến nhiều năm sau. Nói thật, trước khi Từ Toa nhắc đến chuyện xây thêm phòng, anh ta hoàn toàn không nghĩ đến chuyện xây nhà.
Mặc dù thêm phòng xép, cũng chưa từng nghĩ đến.
Từ Toa: “Cậu nói cho cháu thời tiết mùa đông thế nào?”
Từ Sơn: “Vậy chắc chắn là lạnh rồi!”
Từ Toa tiếp tục hỏi: “Vậy mưa thì sao?”
Từ Sơn đáp: “Mưa nhiều thì tuyết rơi ít, lúc tuyết rơi còn nhiều.”
Từ Toa: “Vậy thì đúng rồi, cháu nghĩ là, xây thêm một phòng xép bình thường, cũng không cần làm giường sưởi, mùa đông cho gà vào đấy ở, có chỗ che mưa chắn gió. Ngoài ra còn có thể để củi lửa. Còn một điều nữa, cũng là quan trọng nhất, chúng ta có thể trồng rau trồng nấm trong phòng đó.”
Từ Toa không phải là người có kế hoạch tính toán kỹ lưỡng từ trước, vừa nghĩ ra là muốn làm.
Nhưng mà chuyện dựng phòng xép này, ngược lại đã khiến cô suy tính mấy ngày nay.
Bọn họ nơi này liên tục mưa suốt bốn ngày bốn đêm, trong nhà cũng không còn củi đốt, vô cùng khó chịu.
Từ Toa cảm thấy suy nghĩ của mình không tồi, bèn nói: “Cháu nghĩ rất toàn vẹn đúng không?”
Nói thật là không toàn vẹn.
Nhưng mà, Từ Sơn không dám cãi lại.
Ngũ quan của anh ta đã khẩn cấp tập hợp lại, dúm lại một chỗ, cả người đều vô cùng phiền muộn, sợ là giây tiếp theo sẽ bị đánh cho ra bã.
Từ Toa giục: “Cậu nói gì đi chứ?”
Cô vẫn cái tính nóng nảy đó.
Từ Sơn rốt cuộc chịu mở miệng, nói: “Cậu cảm thấy chuyện đó không có lợi!”
Anh ta nghiêm túc giải thích: “Xây một phòng xép, vớ vẩn cũng phải hơn một trăm tệ, hơn nữa thuê người làm còn phải có cơm ăn, đây cũng là một số tiền. Nhưng mà giá trị của cái phòng này không lớn lao như vậy! Gà, nhà ta có ổ gà rồi. Mưa to tầm tã như mấy ngày trước rất hiếm gặp. Thỉnh thoảng mới có, nuôi ở gian ngoài cũng không sao cả. Cậu và mợ cháu không chê. Mợ cháu còn hận không thể ôm nó đi ngủ kia kìa. Còn củi lửa, chúng ta có thể lợp một cái lều bạt, như vậy chẳng phải là tiết kiệm hơn xây phòng xép sao? Vả lại cháu nói cái gì mà trồng rau trồng nấm, cậu mợ cũng không biết! Cho dù có biết làm, nhỡ để người ta báo cáo thì sao?”
Anh ta thành thật nói thẳng: “Hơn nữa, người làm cậu đây, không thể lúc nào cũng lấy tiền của cháu gái, cậu chẳng lẽ không biết xấu hổ à? Tuy là mặt cậu dày, nhưng mà như vậy thì mẹ cậu lại chả đào hố chôn cậu? Dù sao thì cậu cũng không thể lấy tiền của cháu! Bây giờ cậu cả ngày ăn uống chiếm chỗ tốt nhờ cháu rồi, nếu như cháu lại xây phòng cho cậu, cậu chỉ còn nước tự sát!”
Từ Toa: “!”
Từ Sơn đúng lý hợp tình bồi thêm: “Cậu không còn mặt mũi nào mà sống nữa!”
Từ Toa: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận