Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 487. Ăn vạ 8

Chương 487. Ăn vạ 8
Chương 487: Ăn vạ 8
Anh ta nhìn Chu Hưng Nghiệp: “Nhà các ông đúng là phường thổ phỉ, sao nào? Có phải sức lớn hơn nữa sẽ vào nhà cướp? Ông nói ông đi, cả ngày ông giáo dục đứa nhỏ kiểu gì thế? Một đứa bé ngoan lại bị dạy thành tính cách ương ngạnh ác độc, tôi cho ông biết, mẹ của Từ Hồng Vĩ còn đang khám bệnh, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, ông đợi chuyển nghề đi!”
Không phải anh ta nói chuyện quá khó nghe, mà chuyện này quá khó coi.
Ngày đầu tiên người thân nhà người ta đến chơi lại bị một đứa nhỏ đánh thành dạng này, truyền đi, bọn họ còn cần thể diện nữa không?
Người ta sẽ nói đứa nhỏ ư? Nói thẳng vào mặt đám người bọn họ đấy chứ!
“Ông nói ông đi, trợ cấp của ông cũng đâu có ít, ông về bảo vợ mình giữ lại chút mặt mũi, cả ngày nhìn chằm chằm xem nhà người ta ăn gì, một người phụ nữ có chồng, da mặt còn dày hơn cả tường thành, cô ta không cảm thấy mất mặt, ông không cảm thấy mất mặt, tôi cũng mất mặt thay các người, các người làm mất mặt hết quân khu.”
Lời này rất nặng.
“Hơn nữa, không có chuyện gì cô ta suốt ngày chạy đến nhà đàn ông người ta, người ta còn tị húy đấy.”
Lời này càng nặng hơn.
Thật ra trước đây chính ủy cũng đã nói qua, chỉ là không nói trước mặt mọi người, anh ta thật sự vô cùng tức giận, chủ yếu là gia đình này không có điểm cuối, bạn nói chuyện với ông ta, hi vọng chuyện này không xảy ra, nhưng nhìn đi, vẫn xảy ra đó thôi.
Lần một lần hai, lần này khoa trương hơn, ầm ĩ thành như vậy.
Anh ta cũng không muốn nhiều lời, nói xong những lời này thì tổng kết: “Được rồi, tôi không quan tâm ông quản vợ hay quản con, bà Từ bên kia, tiền thuốc men nhà ông phải trả, ông còn phải đến xin lỗi nữa, à đúng rồi, nếu như các người thành tâm xin lỗi thì đến, nếu như chỉ đơn giản muốn ức hiếp người ta thì đừng đi, liên lụy đến quân đoàn chúng ta mất mặt theo.”
Sau khi nói xong thì đi thẳng.
Trước khi đi cũng không nhìn lão Lý lấy một cái.
Lão Lý ở một bên cũng xấu hổ, chẳng qua ông ta nghe từ đầu đến cuối, cũng không thể tất cả các hàng xóm đều thông đồng nói dối, có thể thấy được nhà lão Chu thật sự gây chuyện, chẳng qua chuyện này có gì lạ ư? Chẳng có gì lạ cả, chính ông ta cũng không thích đến nhà bọn họ, vợ con lão Chu chả ra sao.
“Được rồi, anh cũng đi đây.”
Ông ta không muốn lội vào vũng nước đục này.
“Anh rể…”
Lão Lý: “Em mau về nhà đi.”
Chu Hưng Nghiệp kịp phản ứng, chạy vèo về nhà, lão Lý đuổi kịp chính ủy, cười hỏi.
“Mẹ của đoàn trưởng Từ không sao chứ? Bác sĩ nói thế nào?”
Chính ủy: “Kiểm tra toàn diện, cả người choáng váng, còn nôn khan, bà cụ lớn tuổi rồi, xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm? Ông nói là ông hay tôi chịu trách nhiệm được đây? Hay là nhà Chu Hưng Nghiệp? Thật đúng là làm ẩu.”
Lão Lý gật đầu: “Đứa nhỏ nhà cậu ta đúng là không thể tưởng tượng nổi, chẳng qua nói cho cùng cũng là trẻ con…”
Chính ủy dừng bước: “8 tuổi đã không còn nhỏ nữa, ngày thường nhà bọn họ như thế nào, chẳng lẽ tôi không biết ư? Tôi hiểu các người là bà con, nhưng không thể hồ đồ như thế, nếu như ông muốn thiên vị, cũng phải nhìn xem người khác có đồng ý hay không.”
Lời này làm ông Lý không xuống đài được, chẳng qua ông ta vẫn nói.
“Tôi biết, tôi cũng không có ý gì khác, đúng rồi nghe nói con gái ông Từ đến đây? Còn là con bé lái xe? Từ Hồng Vĩ này cũng thật to gan, lời này cũng không phải tôi nói, tôi nghe thấy có người bàn tán, đây không phải dùng của công làm chuyện riêng à? Đâu thể thế được, như thế không tốt, hơn nữa một đứa con gái lái xe, chỉ sợ không ổn…”
Lúc này ông ta còn nghĩ đến chuyện nói xấu.
Dù sao cũng không trông cậy vào Chu Hưng Nghiệp nữa.
Chính ủy nghe đến đó cũng hiểu, anh ta làm nhiều năm như thế cũng đâu phải kẻ ngu, còn không nhìn ra lão Lý này có ý gì à?
Mấy năm nay, anh ta thật đúng là đã nhìn thấu người này.
Anh ta mỉm cười: “Từ Hồng Vĩ mượn xe đã gửi qua báo cáo, chính ông ấy đổ dầu, con gái ông ấy cũng có bằng lái xe, con gái thương cha vẫn luôn lái xe quá vất vả, cho nên giúp đỡ lái một lúc không được à? Ông quản cũng quá rộng rồi.”
Lão Lý: “…”
Ông ta xấu hổ: “Cũng không phải là tôi… Tôi chỉ nghe nói…”
Chính ủy nói sâu xa: “Làm người ấy à, nên bớt chút tâm tư, đừng luôn cảm thấy tính kế người khác thì mình có thể ra mặt, có sức lực đó còn không bằng nghĩ xem làm cách nào nâng cao thực lực, đừng nghĩ đến chuyện giở trò, dù sao mắt quần chúng sáng như gương.”
Sau đó phất tay áo bỏ đi.
Vào lúc ban đêm, nhà họ Chu và nhà họ Lý đều gà bay chó chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận