Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 376. Bị kéo chân

Chương 376. Bị kéo chân
Chương 376: Bị kéo chân
Ba người cùng nhau đi tới trạm xá, bà Từ ngược lại nói: “Toa Toa có lòng này, mẹ cảm thấy rất tốt.”
Từ Hồng Vĩ ừm một tiếng, không nói thêm gì.
Mới sáng sớm, Giang Phong đang hấp tiểu long bao, đúng vậy, là tiểu long bao.
Trước đây Từ Toa mang hai quyển sách nấu ăn cho anh, một quyển là thực đơn thuần, một quyển là sách dạy nấu ăn điểm tâm sấy khô. Giang Phong đọc rất hào hứng, còn có thể suy một ra ba, mỗi ngày đều nghiên cứu, hương vị làm ra cũng càng ngày càng tốt.
Dưới tình hình bình thường, sáng sớm sẽ không có người nào tới gõ cửa, Giang Phong ra ngoài đã nhìn thấy Từ Toa, anh không bất ngờ, mà mỉm cười nói: “Em tới sao?”
Vì tối qua đổ mưa, nên thời tiết hôm nay rất lạnh.
Anh nói: “Mau vào trong sưởi ấm chút đi.”
Sau đó nhìn về phía mấy người, hỏi: “Mọi người muốn nếm thử tiểu long bao không? Sáng nay cháu hấp đấy.”
Từ Hồng Vĩ: “?”
Con mẹ nó tình huống gì đây?
Bây giờ cuộc sống ở Thượng Tiền Tiến bọn họ tốt như vậy sao?
Mới sáng sớm, còn không biết xấu hổ ăn tiểu long bao?
Còn nữa, một người đàn ông trưởng thành như ông, không phải chỉ là tùy tiện quây quần làm một bữa thôi sao? Sao còn ăn có thể diện như vậy?
Từ Toa vừa nghe tiểu long bao, lập tức có tinh thần: “Được nha, em phải nếm thử. Bà ngoại, ba, mọi người cũng thử đi, tay nghề của Giang Phong tốt lắm.”
Bà Từ có hơi tò mò, rồi lại nghe Từ Toa nói: “Nhưng tuy tay nghề của Giang Phong tốt, làm bánh bao cũng không bằng bà ngoại và mợ em đâu.”
Bà Từ lập tức đắc ý. Tay nghề của bà cũng không tầm thường, khi ấy nhà bọn họ đều dựa vào cái này để kiếm tiền mà.
Từ Toa khoe khoang, ngược lại Giang Phong tính tình tốt chỉ cười, anh nói: “Nước nóng anh vừa đun xong, em uống sữa bột không?”
Từ Toa: “Có!”
Đừng thấy Từ Toa ở nhà mình giấu đông giấu tây, nhưng thực ra vẫn còn không ít hàng tích trữ ở chỗ Giang Phong.
Dù sao cũng có rất nhiều đồ ăn vặt không quá thích hợp cất giấu, nếu như xảy ra vấn đề thì không tốt. Cho nên Từ Toa chuyển không ít đồ tới chỗ Giang Phong, đều là giữ lại để cải thiện khẩu vị. Khỏi phải nói, hai người này hoàn toàn không cần kết nối gì đối với thân phận đã thay đổi của nhau.
Bởi vì trước đây chính là rắn chuột một ổ.
Từ Toa: “Để tự em lấy cho.”
Bà Từ và Từ Hồng Vĩ nhìn chằm chằm vào Từ Toa đi vào phòng ngủ của Giang Phong như khi đi vào cổng thành, cô quả thực không coi mình là người ngoài.
Giang Phong đặt cái bàn nhỏ ở phòng bếp, nói: “Vừa vặn có thể ngồi bốn người, tới đi.”
Anh gần như đã sớm chuẩn bị sẵn những người này sẽ tới đây hôm nay, ngược lại làm không ít tiểu long bao, Từ Toa pha bốn cốc sữa bột, đặt ở trước mặt mấy người, nói: “Vừa vặn ăn một bữa.”
Từ Hồng Vĩ: “...” Không phải con đã ăn no rồi sao?
“Ăn no” của con gái ông, thật sự quá khác với những người khác.
Từ Hồng Vĩ: “Chúng ta qua đây không phải để ăn cơm.”
Giang Phong: “Cháu biết, nhưng ăn thêm một chút cũng tốt, mọi người thử tay nghề của cháu đi, cháu đặc biệt làm để chiêu đãi mọi người đấy.”
Từ Hồng Vĩ nhướng mày, cười như không cười: “Ngược lại cậu rất có tính toán.”
Giang Phong nhìn về phía Từ Toa, thấy cô đã bắt đầu ăn, cười đáp: “Vâng, nếu như cháu có một cô con gái tìm đối tượng, cháu cũng ngồi không yên.”
Từ Hồng Vĩ phun ra một hơi từ lỗ mũi.
Đừng thấy ông ấu trĩ thành ra như vậy, nhưng thực ra cũng là hổ biết cười nổi tiếng ở bộ đội, đó là người tương đối không dễ chọc. Nhưng con người chính là như vậy, ở trong nhà và ở bên ngoài sẽ là hai hình dạng. Từ Hồng Vĩ cũng không ngoại lệ. Ở nhà vô cùng thoải mái, hiển nhiên sẽ làm ra chuyện không cần đi một bước nhìn ba bước đó.
Lại thêm, chuyện này liên quan đến con gái ông, hiển nhiên ông thoạt nhìn sẽ giống như lão già rất không nói lý lẽ.
Đại khái là vì Từ Hồng Vĩ quá xốc nổi, ngược lại bà Từ lại trông bình tĩnh đến bất ngờ. Bà cụ nói: “Được rồi, nếu đã là đứa trẻ có lòng làm, vậy con ăn thử một miếng đi.”
Bản thân bà cụ cúi đầu cắn một miếng, Giang Phong bỏ thịt vào, hơn nữa cũng không ít, thịt và một ít cải trắng trộn chung với nhau, ngược lại làm thành viên thịt, cắn một miếng miệng đầy vị thơm. Bình tĩnh mà xét, bàn về mùi vị, tay nghề của Giang Phong không bằng bà Từ, nhưng tiểu long bao này lại ngon hơn bà Từ làm.
Tại sao?
Còn có thể tại sao được nữa?
Vì trong này nhiều thịt chứ sao! Nhiều thịt còn có thể không thơm được sao?
Ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, đủ dầu lại không tiếc bỏ thịt là ăn ngon nhất.
Bà Từ: “Thật sự không tệ.” Về điểm này, bà cụ rất công bằng.
Từ Toa gật đầu, ra sức gật đầu, nói: “Giang Phong, anh giỏi lắm.”
Giang Phong cười rạng rỡ, nói: “Vậy em ăn nhiều chút.”
Từ Hồng Vĩ: “...”
Một cục tức này, lên không được, xuống không xong. Sao nhà bọn họ đi đến đâu cũng đều bị kéo chân hết vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận