Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 809. Kết cục 4

Chương 809. Kết cục 4
Chương 809: Kết cục 4
Cũng không biết náo loạn bao lâu, hai người mới ngồi dựa vào tường thở phì phò, giống như hai con cá muối.
Giang – cá muối – Phong: “Quá giờ rồi.”
Từ - cá muối – Toa: “Giờ gì?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Từ Toa vỗ đầu: “Ôi ôi ôi, anh nói giờ, á á á, sao qua giờ rồi mà chúng ta vẫn còn ở đây?”
Mỗi lần bọn họ có sự thay đổi, đều là vào một ngày hack xuất hiện đó, mỗi năm đều là vào ngày đó, nhưng lần này lại hoàn toàn khác hẳn. Từ Toa nhìn Giang Phong, rất lâu sau mới nói: “Em cảm thấy rất thần kỳ.”
Giang Phong nghiêm túc: “Anh cảm thấy anh nên học hỏi một chút huyền học từ ông Viên, rồi nghiên cứu một chút.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, lắc đầu: “Em cảm thấy…”
Cô hơi dừng một chút, rồi bảo: “Em cảm thấy anh cũng không cần học gì cả, thành phố Giang Hải là dựa theo sự thay đổi của em mà xuất hiện sự thay đổi.”
Giang Phong nhướn mày, nghiêm túc: “Em nói đi.”
Từ Toa: “Hôm nay khi em ngủ trưa mơ thấy chuyện lúc còn nhỏ, thực ra khi mẹ em qua đời, em đã chịu kích thích, rất nhiều chuyện lúc nhỏ đều không nhớ được. Cũng chính vì em đã quên mất rất nhiều chuyện, cho nên khí đó, em mới có thêm một hack như thành phố Giang Hải này. Chiều hôm nay em nhớ lại, nên em nghĩ, nếu em đã mất đi trí nhớ rồi sở hữu thành Giang Hải, vậy nếu em hồi phục ký ức, liệu có mất thành phố Giang Hải hay không. Kết quả là không, nó vẫn còn, nhưng đã thay đổi.”
Giang Phong nhìn Từ Toa, nói: “Em đã từng mất trí nhớ sao?”
Từ Toa: “Sao anh lại không nắm trọng điểm nhỉ?”
Giang Phong nhẹ nhàng ôm cô, thấp giọng nói: “Em chính là trọng điểm của anh, vất vả cho em rồi.”
Từ Toa cười nhẹ, lắc đầu đáp: “Không sao, không vất vả, không phải em hoàn toàn mất trí nhớ, mà chỉ là mất một phần trí nhớ thôi, thậm chí khi em còn chưa phản ứng lại được thì mình đã mất một phần trí nhớ rồi.”
Cô gãi đầu, nói: “Có phải em rất ngốc không? Nếu không phải lần này nhớ lại, thì em cũng không phản ứng lại được rằng em thực sự đã mất một phần trí nhớ.”
Giang Phong lắc đầu, đáp: “Em không hề ngốc chút nào hết, em là tiểu tiên nữ của anh, anh nghĩ chắc hẳn là phản ứng stress cấp sau khi bị thương.”
Từ Toa gật đầu: “Em cũng cảm thấy như vậy. Em cho rằng thành phố Giang Hải sẽ biến mất, nhưng anh cũng thấy nó không biến mất, nhưng đã thay đổi.”
Ngược lại cô cũng không cần ước lượng âm lượng gì, chỉ nỉ non như cũ: “Cho nên bản thân em cảm giác, sự thay đổi của nơi này cũng gây cản trở gì, thậm chí, sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta.”
Giang Phong nhìn Từ Toa.
Từ Toa: “Không có căn cứ gì cả, chỉ là cảm giác, nhưng em cảm thấy cảm giác của em không sai.”
Giang Phong ôm Từ Toa, nhẹ nhàng vỗ cô, đáp: “Anh tin em.”
Ngay khi không thể dùng khoa học để giải thích, anh đều tin vào toàn bộ cảm giác của Từ Toa.
Từ Toa nở nụ cười: Anh cũng tin em thật đấy.”
Giang Phong: “Anh không tin em thì còn có thể tin ai được? Em là vợ anh, không phải em cũng rất tin anh đấy sao?”
Từ Toa gãi đầu: “Đúng.”
Giang Phong cười: “Bình tĩnh, thả lỏng, không…”
Từ Toa tiếp lời anh: “Dù sao cũng không sao.”
Giang Phong mỉm cười: “Đúng.”
Nếu là một mình, Từ Toa cảm thấy mình thật sự sẽ khẩn trương, hoặc là sẽ lo lắng, dù sao con người vẫn luôn sinh ra sợ hãi đối với những thứ chưa biết. Nhưng bây giờ cô lại hoàn toàn không có cảm giác như vậy, bởi vì bên cạnh cô, vẫn còn Giang Phong.
Khi chỉ có một người, sẽ cảm thấy vô cùng mê mang và bất lực.
Nhưng nếu là hai người thì lại cảm thấy… thực ra vẫn có thể ngồi xuống chơi câu cá vàng hoặc là rút heo.
Bởi vì, không có gì để lo lắng.
Hoàn toàn không có.
Cho dù thật sự có sự thay đổi khó lường gì đó, cũng có liên quan gì đâu? Bọn họ cũng không phải chỉ có một mình, cho dù là chuyện gì, vợ chồng bọn họ đều có thể đối mặt cùng nhau. Khi có người cùng bạn tiến về phía trước, bạn sẽ cảm thấy, cho dù phía trước có bao nhiêu thứ chưa biết, cũng không hề đáng sợ chút nào.
Người yêu nhất ở bên cạnh cùng bạn đối mặt với tất cả, cho nên không cần sợ.
Không sợ gì hết!
Bởi vì, đã có người yêu ở đây.

Thành phố Giang Hải đã thay đổi từ sau cái đêm hôm đó, gần như mỗi ngày trong thành phố Giang Hải đều có tuyết rơi. Và gần như mỗi tối Từ Toa tiến vào thành phố Giang Hải đều cảm giác được sự mát lạnh, nhưng cũng may, đại khái là vì vẫn luôn đổ tuyết, nên mỗi ngày Giang Phong đều có thể xuất hiện. Hai vợ chồng ở cùng nhau, cuộc sống trải qua cũng rất hài lòng.
Đương nhiên, tốc độ tuyết tan không nhanh bằng tuyết rơi, cho nên chung quy trên mặt đất vẫn có một tầng tuyết không dày không nông.
Nhưng tuyết rơi cũng không tính là lớn, không ảnh hưởng đến đám người Từ Toa hoạt động. Hơn nữa, trước đây, thành phố Giang Hải luôn rét căm căm, bây giờ tuyết rơi mỗi ngày, ngược lại nhiệt độ cũng không thấp đến vậy, cảm thấy vẫn khá ổn. Thời gian lâu dần, Giang Phong và Từ Toa cũng đã quen rồi.
Con người mà, quả nhiên là dễ thích nghi với hoàn cảnh nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận