Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 404. Con hiếu thảo nhất

Chương 404. Con hiếu thảo nhất
Chương 404: Con hiếu thảo nhất
Từ Hồng Vĩ nhìn, giật mình nói: “Sao con lại có nhiều tiền thế?”
Nhìn lướt qua thì ít nhất cũng phải 1500, 1600 tệ!
Từ Toa: “Sao con lại không thể có nhiều tiền?”
Cô giơ ngón tay chỉ: “Vốn dĩ con có tiền trợ cấp của mẹ, tiền sinh hoạt con gom được, tiền ba gửi hằng tháng... Và cả, và cả tiền lương của con. Đấy là số tiền mà con có, không đúng ư?”
Từ Hồng Vĩ: “... Đúng là thế thật.”
Ông ngạc nhiên nhìn Từ Toa nói: “Đúng thật là con không tiêu tiền của mình.”
Từ Toa: “Vốn dĩ con chẳng tiêu bao nhiêu.”
Từ Hồng Vĩ nhất thời không biết nên nói gì. Ông nhìn không ít đồ đạc do con gái sắm sửa, im lặng một lúc rồi nói: “Không phải con với Giang Phong đã mua nhân sâm hả?”
Cô nói: “Đã trừ số tiền đó đi rồi, với nhân sâm cũng ở chỗ con mà.”
Từ Toa đại khái cũng hiểu suy nghĩ của ba cô, cô hiếm hoi khoác tay Từ Hồng Vĩ, nói: “Ba cứ yên tâm, con tự biết tính toán.”
Cô làm động tác nhìn ra xa, nói: “Con rất biết nhìn xa trông rộng.”
Từ Hồng Vĩ bật cười: “Con chẳng qua chỉ là một cô gái mà thôi.”
Từ Toa liền nói: “Dù chỉ là một cô gái, nhưng con cũng là một cô gái hiểu biết.”
Cô cười cnói: “Ba, con hiểu rồi, ba sợ Giang Phong lợi dụng và lừa tiền con, lại không muốn con lợi dụng Giang Phong, sau này kết hôn được thì không sao, nhưng nếu không thể kết hôn sẽ không nói rõ ràng được, đúng không?”
Từ Hồng Vĩ: “Con hiểu là tốt.”
Từ Toa có bí mật không thể nói, cô bứt rứt lắm. Nhưng cô vẫn khẽ nói: “Thực sự ba đừng lo, con tự biết tính toán, ba hãy nhớ lời con, dù chúng con không phải mối quan hệ như hiện tại nhưng cũng sẽ là người bạn đồng hành đáng tin cậy.”
Từ Hồng Vĩ giật mắt, nói: “Con nhỏ này, con lén lút buôn bán đồ ở chợ đen phải không?”
Ông thấy Giang Phong với Từ Toa cứ có chỗ nào đó sai sai. Hơn nữa, viên hồng ngọc lúc trước bán quá mức dễ dàng. Dù hai đứa không nói, nhưng Từ Hồng Vĩ là ai, thực ra ông ta đã nghe hai đứa nói đến chữ 1000... Cụ thể còn cái nào nữa không thì không tiện nói. Ông ta cũng không hỏi thêm và không can dự vào. Vốn dĩ ông ta nghĩ chắc Giang Phong đã giữ lại. Nhưng thấy lần này Giang Phong làm đám hỏi, mua bán đồ đạc, còn tiền của Từ Toa lại nhiều... Có thể thấy chắc đã bán được rồi. Chứ Giang Phong có gom tiền cũng sẽ không thể nhiều thế được.
Từ Toa không muốn nhắc lại chuyện này, cũng không muốn sau này phải giải thích khắp nói nên nhanh nhảu nói: “Bọn con có mối nhỏ, nhưng con không muốn nói nhiều với ba về chuyện này.”
Từ Hồng Vĩ suýt tức chết: “Con cũng đâu có thiếu tiền, con...”
Từ Toa: “Không phải như ba nghĩ đâu.”
Cô ôm đầu nói: “Ba, con cũng đâu có dò hỏi mọi chuyện của ba đúng không? Chúng ta giữ bí mật cho riêng mình không phải tốt hơn sao?”
Cô lẩm bẩm: “Chúng ta nhắc lại chuyện này, con thấy phiền lắm.”
Từ Hồng Vĩ im lặng.
Từ Toa ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc: “Ba phải học cách tin con, tin vào sự lựa chọn và những việc mà con làm, có lẽ con sẽ thất bại, nhưng dù có gây ra phiền phức thì không phải vẫn có ba đó ư? Với lại, con vô cùng vô cùng cẩn thận.”
Từ Toa lay cánh tay của Từ Hồng Vĩ nói: “Ba nói có đúng không?”
Từ Hồng Vĩ nhìn chằm chằm vào Từ Toa, Từ Toa giơ tay lên: “Con đảm bảo sẽ cẩn thận ngàn vạn lần.”
Từ Hồng Vĩ cuối cùng bất lực nói: “Con đấy.”
Từ Toa cười xòa: “Con giỏi lắm, sau này không nói cái này nữa nhé.”
Từ Hồng Vĩ: “Ừ.”
Thật ra cả hai cuộc đời của Từ Toa đều không quá hòa thuận với ba, nhưng nhìn ba cô nặng nề đồng ý, Từ Toa lại hiểu ra, ba cô là người biết giữ lời nên đã cảm thấy thoải mái hơn.
Đúng là thế, kể từ chữ “ừ” của Từ Hồng Vĩ, ông không bao giờ hỏi những chuyện vụn vặt của Từ Toa nữa. Giống như họ đã nói, ông nên tin tưởng con gái hơn. Với lại, chỉ cần ông đủ lớn mạnh, chuyện buôn bán ở chợ đen dù bị phát hiện cũng sẽ không xảy ra rắc rối lớn. Tất cả chỉ là chuyện nhỏ. Ông phải cố gắng trèo lên cao! Vậy đấy, những người yêu thương con cái đều như nhau.
Từ Toa đạt được thỏa thuận chung mang tính giai đoạn với ba mình liền thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô cười nói: “Sau này con sẽ gửi đồ cho ba.”
Từ Hồng Vĩ: “Để làm gì? Có tiền thì cứ giữ đấy mà tiêu cho bản thân.”
Từ Toa: “Ba là ba của con mà.”
Bà Từ bước vào thì thấy hai ba con đang cười, bà ấy chép miệng, cảm thán đúng là nắng mưa thất thường. Bà ấy nói: “Ôi, lại làm lành rồi hả? Không giày vò qua lại nữa hả?”
Từ Toa: “Tất nhiên là không ạ.”
Cô kiên định nói: “Cháu là đứa hiếu thảo nhất.”
Từ Hồng Vĩ bật cười, lộ rõ sự vui vẻ, nói: “Tốt, con hiếu thảo nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận