Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 254. Chia phần

Chương 254. Chia phần
Chương 254: Chia phần
“Sao anh thấy bột mì này còn tốt hơn bột Phú Cường ấy.” Đại Dũng lẩm bẩm, cả nhà kinh ngạc đủ rồi, anh ta nói:
“Thằng hai, đồ này quá tốt, người nhà chúng ta thế này, ăn cũng không cách nào có thể ăn no được, dạng lương thực tinh này ở đâu mà có chuyện người thô kệch như chúng ta có thể ăn chứ? Chúng ta mang ra chợ đen đổi thành lương thực phụ đi, em thấy như vậy có được không?”
Nhị Dũng vừa nghe liền gật đầu: “Em nghe theo anh.”
Đại Dũng tâng thử, nói: “Mỗi loại chắc là được tám cân, lương thực tinh này đổi lấy lương thực phụ, có thể lấy một đổi ba đó.”
Con trai lớn Mộc Đầu của Nhị Dũng nói: “Bột này chất lượng tốt, con thấy có thể đổi năm đó.”
Vừa nói xong, hai nhà cẩn thận tính toán, nói rằng có thể đổi được 80 cân lương thực phụ, lập tức hớn hở ra mặt. Nhiều lắm đó.
“Mộc Đầu, con có chắc không?”
Mộc Đầu gật đầu.
Phải nói rằng hai người Đại Dũng và Nhị Dũng dù kết hôn sớm hơn người em họ Từ Tú vài năm, nhưng có lẽ là lúc hai người chạy nạn cơ thể đã bị suy nhược, sau khi kết hôn vẫn luôn không có con. Phải năm bảy năm mới có thai.
Cho nên chị họ cả của Từ Toa chỉ lớn hơn cô có một tuổi.
Đại Dũng sinh liên tiếp hai đứa con gái là Đại Nữu và Nhị Nữu, Đại Nữu 17 tuổi đang bàn bạc chuyện cưới xin. Nhị Nữu 14 tuổi, đứa út là con trai, 10 tuổi.
Ngược lại Nhị Dũng lần đầu tiên là sinh con trai, chính là Mộc Đầu, 15 tuổi, lớn hơn Nhị Nữu một tuổi. Trong nhà có chuyện gì gần như đều là cậu ta giúp đỡ, chẳng qua bởi vì nhà nghèo, ngược lại cũng không có ai làm mai.
Ngoài đứa con trai cả này, nhà Nhị Dũng đã sinh ba đứa con gái là Đại Nha, Nhị Nha và Tam Nha, đứa nhỏ nhất là Tiểu Thạch Đầu, là thằng năm, nhưng cậu bé sinh non, sinh ra sức khỏe đã không tốt, tí xíu gió thổi cỏ lay thôi đã bệnh rồi. Cũng đã tiêu không ít tiền.
Thỉnh thoảng Mộc Đầu sẽ đi chợ đen đổi đồ cho nhà, cũng coi như là khá “hiểu nhiều biết rộng”.
“Chắc chắn có thể, nếu như gặp được người mua tốt, nói không chừng có thể đổi sáu đấy.”
Câu này làm mọi người phấn chấn hẳn lên, Đại Dũng: “Nếu như đổi được thì đổi sớm một chút, năm nay thu hoạch sẽ có ảnh hưởng, đổi sớm tốt hơn đổi muộn.”
Cả nhà đồng loạt gật đầu.
Vợ của Đại Dũng và vợ của Nhị Dũng nhìn thấy mấy món đồ tốt này, vô cùng không nỡ, nhưng cũng biết đây là chuyện nhất định phải làm.
Nhị Dũng: “Anh, nếu không thì giữ lại một ít đi. Để bọn nhỏ ăn tết cũng được ăn ngon một chút, mỗi nhà một cân gạo và một cân bột. Số còn lại thì đem đổi.”
Đại Dũng nhìn thân hình nhỏ bé của cháu trai, lại nhìn ánh mắt mong chờ của con trai mình, cắn răng nói:
“Được!”
Phân chia lương thực xong rồi, những thứ khác cũng không ít, thịt, lạp xưởng và dầu, món nào mà không phải là đồ tốt chứ?
Ngay đến cả mấy bộ quần áo cũ và bát đĩa cũ, hai bên cũng vui vẻ mà phân chia.
Mấy đứa nhỏ mỗi đứa ngậm một cục kẹo, vui sướng vô cùng.
Từ Toa không cảm thấy bà Từ đã cho quá nhiều đồ, suy cho cùng hai nhà sẽ phải chia ra. Nhưng đối với hai nhà của Đại Dũng và Nhị Dũng mà nói, mấy món đồ này lại nhiều, không thể nhiều hơn nữa, ngay cả đường cục cũng có thể ăn một năm đấy.
“Đúng rồi, đây là thức ăn mà dì út chuẩn bị cho bọn em ăn trên đường, em đã ăn bánh ngô, mấy cái màn thầu đều để dành lại…”
Nói là ăn no nhưng anh ta hoàn toàn ăn không đủ.
“Đây là bánh bao thịt, mỗi đứa nhỏ nửa cái…”
Mộc Đầu: “Con không phải trẻ con, con không cần…”
“Đừng có nói mấy lời vô lý đó, tại sao con không phải trẻ con hả?”
Đêm nay, cả nhà nếm được mùi vị hiếm có được, đến tận nửa đêm vẫn còn dư vị.
Ban đêm, Đại Dũng và Nhị Dũng ngồi ở trong sân, Đại Dũng: “Em còn lời gì định nói hả?”
Nhị Dũng do dự một lúc, nói nhỏ: “Anh, em muốn bán bộ đồ tốt kia của chúng ta cho Từ Toa.”
Đại Dũng không nói gì.
Nhị Dũng: “Đại Ny sắp gả đi rồi, anh nhẫn tâm nhìn con bé cái gì cũng chẳng có như vậy mà đi cưới chồng ư? Có thể mai mối được với dạng người gì chứ? Đại Nữu gả rồi, tiếp theo cũng nhanh đến lượt Nhị Nữu? Còn có Mộc Đầu và Đại Nha nhà em, Mộc Đầu 15 tuổi, Đại Nha cũng bằng tuổi Nhị Nữu, cũng sắp rồi… Tiểu Thạch Đầu nhỏ như vậy cũng phải bồi dưỡng thật tốt, anh xem thằng bé mỗi lần bị bệnh, được ăn ngon lại là khỏe. Trong lòng của người làm ba như em khó chịu lắm.”
Nhị Dũng gãi đầu, nói nhỏ: “Không phải chúng ta đã sớm muốn ra tay, chỉ là không có đường đi thôi sao? Nhưng em thấy, Từ Toa có cách đó.”
Đại Dũng nghiêm túc: “Tú Nhi chỉ có một đứa con, chúng ta làm như vậy, nếu như thật sự liên lụy đến Từ Toa thì sao? Chúng ta làm sao xứng đáng với em ấy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận