Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 755. Chia 1

Chương 755. Chia 1
Chương 755: Chia 1
Từ Sơn: “Mua nhà sao? Nhưng mua nhà tốn nhiều tiền lắm.”
Từ Toa đảo trắng mắt: “Mua nhà cũng phải đầu tư chứ.”
Cô nói: “Cho dù trước cậu tạm thời không mở tiệm quần áo, nhưng cậu cũng có thể cho mợ dùng.”
Từ Sơn: “Cháu nói đi, cậu không hiểu cho lắm.”
Anh ta biết, ở phương diện này, mình không am hiểu bằng cháu gái ngoại.
Từ Toa: “Nếu trong tay cậu có tiền, thì đi vào thành phố mua nhà đi, thành phố chúng ta cũng là cố đô của mấy triều đại, cậu mua nhà tóm lại cũng sẽ không chịu thiệt. Cậu xem, bây giờ mợ đã không thể đi làm việc ở nhà xưởng nữa, cũng không thể lúc nào cũng lăn lộn ở ruộng được.”
Bản thân Cổ Đại Mai vốn còn đang đi làm ở nhà xưởng, nhưng bởi vì con quá cần cô ta, hoàn toàn không dứt người ra được, cho nên đi qua đi lại, cô ta thật sự rất không có cách nào mới phải từ chức, lòng đau như sắp nát tan.
Nhưng có cách gì được chứ. Còn không phải vì trẻ con trong nhà sao.
“Cậu có thể chọn vị trí gần trường học, tốt nhất là cấp hai, tiểu học thì nhỏ quá, cấp ba ở nội trú hơn nữa việc học nhiều, nên cấp hai khá là thích hợp. Mua nhà ở gần cửa trường cấp hai, rồi mở một cái sạp, bán một vài thứ mà trẻ con cần. Hoặc là chọn gần bệnh viện, hoặc là gần nhà xưởng cỡ lớn, bán chút đồ ăn vặt đều được.”
Làm ăn cũng phải nắm bắt cơ hội. Thời đại này, chỉ cần dám làm, xác suất thành công đều cao hơn sau này.
“Cháu nói có lý.”
Từ Toa cười: “Bây giờ chắc chắn vẫn là mở cửa hàng gần nhà xưởng lớn thích hợp hơn, cho dù sau này có biến số, thì cũng là chuyện sau này.”
Những năm chín mươi dần dần nổi lên làn sóng đào thải, nhưng bây giờ vẫn là năm tám mươi, ít nhất vẫn có thể ổn chừng mười năm, vẫn đáng để kiếm khoản tiền này.
“Cháu nói có lý.”
Từ Toa: “Cháu chỉ đưa ra một đề nghị, cụ thể vẫn phụ thuộc vào bản thân cậu.”
Từ Toa có thể cho ý kiến, nhưng có làm hay không, vẫn cần phải xem bản thân bọn họ. Loại chuyện này cũng không thể cưỡng cầu được.
“Oa a a nha nha a a ô ô...”
Đứa trẻ đột nhiên vung vẩy cánh tay nhỏ, Từ Toa liếc mắt nhìn em gái họ này, chọc vào gương mặt nhỏ của cô bé: “Em đang phụ họa cho chị đấy sao?”
Đứa trẻ lộ ra gương mặt cười không răng, nước miếng chảy ra...
Từ Toa: “Phụt!”
Mộc Mộc và Thủy Thủy: “... Êu...”
Vẻ mặt đầy ghét bỏ, cậu nhỏ và dì nhỏ biết chảy nước miếng, hai bé lớn đều tỏ vẻ rất ghét bỏ.
Giang Phong: “Thuê một ngôi nhà, cậu mợ cũng không cần đi đi đi về, thường xuyên phải chạy về thôn. Về phần ruộng đất trong nhà, hoàn toàn có thể thuê người làm.”
“Có lý.”
Nếu như lời này để người khác nói, Từ Sơn và Cổ Đại Mai phải nghĩ ngợi cho kỹ, nhưng nếu là vợ chồng Giang Phong và Từ Toa nói, trên cơ bản bọn họ sẽ không đưa ra ý kiến phản đối. Người có thể kiếm tiền như vậy, nếu có thể nói sai, vậy người khác càng không thể kiếm được tiền hơn.
Từ Toa vừa cười vừa bảo: “Cậu, cậu chưa từng nghĩ đến việc ra ngoài sao?”
Từ Sơn: “Từng nghĩ rồi, cậu từng muốn làm người thành phố.”
Từ Toa cười: “Ý của cháu là tới Thâm Quyến hoặc là thành phố khác ấy.”
Nếu như nói đến chuyện này, Từ Sơn lắc đầu, kiên định đáp: “Chưa từng nghĩ tới, cậu vẫn quen cuộc sống ở bên chúng ta hơn, cậu biết các cháu phát triển ở Thâm Quyến rất tốt. Nhưng cậu không quen khí hậu bên đó. Còn nữa, cậu chỉ có chút khôn lỏi, nhưng khôn lỏi đã là cái khỉ gì. Phải có đầu óc, mới có thể sống yên ở nơi đó được. Về phần đi tới công ty của người khác làm, thì cậu không muốn. Ha ha, đừng thấy cậu chẳng ra làm sao, nhưng nếu như các cháu thật sự mời cậu tới công ty các cháu làm, cậu cũng không bằng lòng đâu.”
Anh ta rất thực tế: “Con người này của cậu không thích có người quản cậu, trước đây ở đội sản xuất, cậu làm việc không tốt, cậu thích tự mình nắm giữ thời gian và việc cần làm.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười.
“Bản thân cậu lập nghiệp chắc chắn không được, nếu như cậu đi tới công ty các cháu làm, làm có tốt đến đâu, người khác vẫn sẽ cảm thấy cậu là dựa vào quan hệ, còn không bằng chăm chỉ làm việc ở quê. Ít nhất thì ở bên này, cậu vẫn làm rất tốt. Thà làm gà chứ không làm phượng hoàng.”
Từ Toa: “Cậu vui là được.”
Từ Sơn đắc ý: “Cậu cũng thành công đấy chứ.”
“A a a a.” Đứa trẻ lại phun bong bóng.
Từ Sơn chọc con gái mình, nói: “Có phải Tiểu Bạch cũng nghĩ như vậy không? Cũng cảm thấy quyết định của ba đúng sao?”
Đứa trẻ vung bàn tay nhỏ.
Từ Sơn: “Ba biết con gái ba tán thành với ba mà.”
Anh ta nói: “Đợi sau này cậu sẽ vào thành phố xem nhà.”
Từ Toa nhắc nhở anh ta: “Mua nhà trong phạm vi khả năng mới là tốt nhất lớn nhất, nếu như không đủ tiền, hàng của bọn cháu có thể ghi sổ nợ cho cậu.”
Từ Sơn cảm động: “Cậu biết cháu gái của cậu tốt nhất, hu hu hu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận