Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 661. Thay đổi 1

Chương 661. Thay đổi 1
Chương 661: Thay đổi 1
“Mẹ phấn chấn lên nào, cố lên!”
Từ Toa ra sức xoa xoa mặt, nói: “Được, mẹ sẽ cố hết sức!”
Cô chạy như bay đến chỗ bà Từ, nói: “Chụp cho em với bà đi.”
Giang Phong: “Ừ!”
Anh lấy máy ảnh ra rồi bấm tách. Không có ai tự đem theo mấy ảnh đi. Thời đại này rất ít người chụp ảnh nên không tránh khỏi có người tò mò nhìn họ như nhìn đồ hiếm lạ.
“A ha! Chúng ta là những chiến sĩ nhỏ.” Hai đứa nhỏ học theo cách cầm cờ.
Giang Phong bấm nút chụp lia lịa, không biết đã chụp bao nhiêu tấm rồi. Cả nhà chơi một lúc rồi lại đi đến Vạn Lý Trường Thành. Giang Phong đã từng đến đây, nhưng lần này đi cùng gia đình nên cảm giác khác hoàn toàn, trước đây không cảm thấy thú vị, cảm giác đây chỉ là đến đây thăm thú mà thôi.
Nhưng bây giờ thì khác. Trong anh trào dâng cảm giác thoải mái vô cùng, ngay cả khung cảnh dường như cũng thêm phần đẹp hơn.
“Giang Phong, chụp ảnh cho bọn em đi.”
“Nhanh nhanh nhanh.”
Bọn họ đi chơi một ngày trời, cuộn phim không biết đã dùng hết được bao nhiêu rồi. Nhưng niềm vui đâu phải là thứ cuộn phim có thể sánh bằng được.
Khi cả gia đình trở về đã là chiều tối, đừng thấy ai cũng chơi rất vui, nhưng con người không phải sắt đá, thật ra tất cả đều đã mệt rã rời. Lúc này, bạn nhỏ nhớ ra: “Ba ơi, không phải hôm qua ba đi mua kẹo hồ lô và bánh quẩy đường ạ?”
Giang Phong: “...”
Từ Toa cười như không nhìn Giang Phong, ai bảo anh lừa người.
Giang Phong ra vẻ nghiêm chỉnh: “Hôm qua ba đi mua nhưng cửa hàng đã đóng cửa rồi, bây giờ ba đi mua cho bọn con có được không?”
“Được!”
Hai đứa nhỏ uể oải nằm liệt trên giường để lộ chiếc bụng nhỏ: “Con đói. Không muốn ra ngoài ăn cơm.”
Giang Phong: “Vậy thì ba sẽ mua về.”
Từ Toa vội nói: “Em đi với anh.”
Giang Phong mỉm cười: “Ừ.”
Nhờ bà Từ và Tiểu Triệu trông con giúp, hai vợ chồng cùng nhau đi ra ngoài, lần này Giang Phong không dám nói dối nữa, cũng không thể làm tổn thương hai đứa nhỏ được.
Từ Toa hết sức phấn khởi: “Bọn mình đi đâu đây? Đi hóng chuyện Hồ Hạnh Hoa hả?”
Giang Phong: “...”
Anh nói: “Em nghĩ nhiều rồi, anh định mua đồ thật mà. Với lại, Hồ Hạnh Hoa đã bị bắt rồi, bọn mình đi cũng không xem được gì.”
Từ Toa cúi đầu: “Ừ nhỉ.”
Giang Phong cười nói: “Đi xem chỗ đối diện nhé?”
Đối diện là cao ốc bách hóa, Từ Toa: “Được, đi!”
Bọn họ đến thủ đô, vốn dĩ cũng là muốn xem kiểu dáng áo len ở đây.
Từ Toa: “Bây giờ trời nóng lắm rồi, không biết có còn bán áo len không.”
Giang Phong: “Sao lại không?”
Anh nghi ngờ nhìn Từ Toa, nói: “Quầy hàng cố định mà, chắc chắn một năm bốn mùa đều có.”
Từ Toa sững người, lúc này mới nhận ra, ừ nhỉ, cô nghĩ đi đâu rồi.
Bây giờ khác với mấy chục năm sau, mốt theo mùa rất rõ rệt. Bây giờ thì không, bây giờ các cửa hàng quốc doanh đều thuộc nhà nước, quầy hàng nào thì là quầy hàng đó, không dễ dàng thay đổi. Kể cả giờ là mùa hè thì các quầy hàng len và đồ len vẫn bán mặt hàng này. Kinh doanh vắng vẻ cũng vẫn vậy. Dù gì đây cũng là cửa hàng của nhà nước, không phải của tư nhân, ai thèm để ý kinh doanh có tốt hay không chứ?
Cả hai cùng đi vào và lên tầng 3, quả nhiên đã nhìn thấy quầy hàng này, chỉ là sắp đến giờ tan làm, nhân viên bán hàng đã đang thu dọn đồ đạc rồi. Dù nhìn trang phục của hai vợ chồng không tệ, hẳn sẽ có khả năng mua nhưng người ta vẫn không hề nhiệt tình chào mời bọn họ.
Quầy hàng này rộng khoảng vài mét vuông, quần áo đều được treo trên tường, còn cuộn len thì được để ở trong tủ kính đặt phía trước, không có nhiều màu sắc lắm, đen trắng xám và màu xanh lính, màu đỏ tươi, còn có một loại là màu đỏ hơi lệch màu, nói màu đỏ nhạt cũng không phải màu đỏ nhạt, nói màu hồng cánh sen cũng không phải hồng cánh sen, màu hồng cũng không luôn. Len cuộn chỉ có bấy nhiêu đây màu.
Kiểu dáng áo len thì lại càng đơn giản hơn, dù là màu gì thì cũng là kiểu cổ tròn phổ thông, điểm khác biệt duy nhất chính là có hai kiểu có cách dệt phía trước là dạng xoắn tết. Còn lại không có chút dư thừa nào.
“Xin chào đồng chí, tôi muốn hỏi là chỉ có mấy kiểu dáng áo len này thôi sao?”
Từ Toa tiến lại hỏi, nhân viên bán hàng ngẩng đầu nhìn cô, tầm mắt quét một lượt quần áo của Từ Toa, nói: “Đúng vậy, chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Từ Toa cười mỉm: “Tôi từ nơi khác đến, không hiểu cái này lắm. Cô bán cái này, hiểu hơn tôi, có thể cho tôi biết kiểu đó có dễ bán không?”
Không biết là do Từ Toa nói mình là người từ nơi khác đến, không hiểu nên gây xúc động cho nhân viên bán hàng, khiến cô ta thêm phần tự hào vì là dân thủ đô, hay là do bộ dạng “tôi tin cô” của Từ Toa khiến nhân viên bán hàng vui vẻ mà thái độ của cô ta đã trở nên tốt hơn. Cô ta chỉ kiểu xoắn tết phía sau, nói: “Đây là kiểu thịnh hành và mốt nhất bây giờ. Cái áo xoắn tết màu đỏ này bán rất chạy vào mùa đông, rất nhiều cô gái lấy chồng có ăn rau ăn cháo cũng phải góp tiền mua một cái cho bằng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận