Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 653. Hành trình đến thủ đô 3

Chương 653. Hành trình đến thủ đô 3
Chương 653: Hành trình đến thủ đô 3
Lúc đầu Từ Toa cảm thấy hình dung người khác như vậy rất quá đáng, với lại, thế nào thì gọi là lẳng lơ?
Nhưng bây giờ nhìn Hồ Hạnh Hoa, phản ứng đầu tiên của cô chính là cái từ này, bởi vì thật sự có người có thể biểu diễn phát huy hai chữ kia vô cùng tinh tế. Hồ Hạnh Hoa không nhìn thấy cả nhà Từ Toa, nở nụ cười nịnh nọt, con mắt giống như một cái móc câu dính lên trên người của người thanh niên.
Mặc dù ở nơi đông người nhưng mắt thấy hai người đó muốn dựa sát vào nhau đi ngang qua.
Từ Toa thò tay bịt mắt Giang Phong, nói: “Không cho anh nhìn cô ta.”
Giang Phong không nhịn được bật cười: “Anh nhìn cô ta cũng đâu có ý nghĩ gì.”
Từ Toa nhướng mày: “Haiz, không thể tin đàn ông được.”
Giang Phong dở khóc dở cười, nhưng vẫn nói: “Anh không nhìn cô ta nhưng em cũng không thể che mắt anh lại được, em che lỡ anh ăn vào lỗ mũi thì làm sao bây giờ?”
Từ Toa đen mặt: “Anh là heo à? Che mắt cũng không thể ăn vào lỗ mũi được chứ?”
“Con heo nhỏ!” Hai bạn nhỏ lắc lư cái chân nhỏ, cùng nhau chê cười ba của chúng.
Bà Từ thật sự bất đắc dĩ. Đồ ăn ngon như vậy mà hai đứa lại không chịu ăn cho đàng hoàng, cứ lải nhải suốt.
“Hai đứa làm sao vậy?”
Từ Toa xích qua, nói nhỏ: “Bà ngoại. Bà xem đó là ai.”
Bà Từ nhìn theo cô nói, kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa đã phun luôn miếng vịt quay ra ngoài, bà cụ ai da mẹ ơi một tiếng, nói thầm: “Sao lại là cô ta?”
Lập tức bà cụ lại lắc đầu ngay: “Đúng là lẳng lơ.”
Dừng một chút, bà Từ sâu kín nói: “Cái váy này không phải là của bên mấy đứa à?”
Từ Toa: “???”
Đứng hình một giây.
Nhưng ngay lập tức, Từ Toa nhìn sang cái nữa, kiên quyết nói: “Không phải, chỗ cổ áo không giống.”
Lại nhìn những chi tiết khác, ngược lại, những chi tiết khác lại giống hệt nhau.
“Có thể là có nhà máy khác bắt chước chúng ta.” Từ Toa nói nhỏ, bĩu môi, cô kéo Giang Phong một cái, nói: “Anh nhìn thử đi, đó không phải quần áo của xưởng chúng ta đúng không?”
Giang Phong ra vẻ vô tội: “Anh có thể nhìn cô ta sao?”
Từ Toa hừ một tiếng, nói: “Anh muốn kiếm chuyện đúng không? Kêu anh nhìn thì anh nhìn đi.”
Giang Phong bật cười, nghiêng đầu nhìn về phía Hồ Hạnh Hoa, lúc này đám người Hồ Hạnh Hoa đã ngồi xuống, cách chỗ bọn họ không xa, chỉ có điều ở đây có một cây cột, mặc dù chỉ che được sơ sơ nhưng hình như Hồ Hạnh Hoa cũng không nhìn thấy bọn họ.
Giang Phong nhìn về phía Hồ Hạnh Hoa, hồi lâu hơi nhíu mày, nói: “Đây là váy của nhà máy chúng ta.”
Từ Toa nhướng mày, không đồng ý: “Nhưng cổ áo của váy chúng ta không thấp như vậy.”
Từ Toa cũng không phải kẻ ngu, thị hiếu bây giờ vẫn hướng về bảo thủ hơn, mặc dù bị Cảng Thành ảnh hưởng nhưng cũng không có nghĩa là ai cũng tiếp nhận loại này, cho nên dù có sáng tạo cái mới cũng phải theo quy củ.
“Với lại anh nhìn xem, chỗ tay áo của cô ta có viền ren nữa, váy của chúng ta không có cái đó.”
“Có lẽ cô ta tự sửa váy của mình.”
Giang Phong đáp: “Váy của nhà máy chúng ta có thắt eo sau lưng, bình thường sẽ có tổng cộng sáu nếp. Giống như bên nhà máy Hồng Xán Xán sẽ không làm kiểu thắt eo mà cắt trực tiếp luôn. Bởi vì thắt eo sẽ tốn chi phí hơn, hơn nữa còn lãng phí vải vóc nên bình thường sẽ không làm như vậy. Anh quan sát kỹ một số chi tiết của cái váy này của cô ta, có lẽ là váy đỏ của nhà máy chúng ta, cô ta sửa cổ áo và tay áo lại.”
Từ Toa bĩu môi.
Giang Phong cười: “Cô ta thích sửa thì cứ sửa thôi! Đó là chuyện của cô ta mà, dù sao cô ta mua quần áo của chúng ta cũng phải trả tiền. Với lại…” Giang Phong dừng lại một chút, nói: “Cô ta sửa lại càng chứng tỏ thiết kế của nhà máy chúng ta đẹp, cô ta đổi xong nhìn thô tục quá.”
Từ Toa không nhịn được 'phụt' một tiếng bật cười.
Giang Phong: “Chỉ có điều không biết người này đến thủ đô để làm gì.”
Từ Toa nhướng mày: “Chắc là để phát triển? Không thì đến để làm gì chứ! Đây chính là thủ đô đó!”
Mười cô gái trùng sinh xuyên qua thì đã có đến chín người đến thủ đô rồi.
Loại như cô ngay từ đầu đã chạy đến Thâm Quyến mới hiếm thấy đấy.
Cô là độc nhất vô nhị!
Từ Toa nói: “Chắc chắn cô ta muốn mua Tứ Hợp Viện.”
Giang Phong nghi ngờ nhìn Từ Toa, chậm rãi hỏi: “Tại sao chứ?”
Từ Toa làm ra vẻ thần côn, bí ẩn nói: “Đương nhiên là em biết.”
Cô cười hì hì: “bí hiểm”, nhếch môi: “Em chính là rất hiểu Hồ Hạnh Hoa.”
Không, mười cô gái trùng sinh xuyên qua thì có đến chín người muốn mua Tứ Hợp Viện ở thủ đô.
Ban đầu cô muốn nói cả mười người luôn nhưng nghĩ đến kẻ cản trở như mình, đành dứt khoát nói chín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận