Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 436. Thời gian 1

Chương 436. Thời gian 1
Chương 436: Thời gian 1
Không có căn cứ lý luận gì, chỉ là cảm thấy như vậy.
Tuy rằng nghĩ như vậy có hơi tự đại, nhưng Từ Toa chỉ cảm thấy, mình là chủ nhân của “không gian” thành phố Giang Hải này, dù sao thành phố Giang Hải cũng xuất hiện cùng lúc nổ tung cùng cô. Suy nghĩ như vậy của cô cũng không quá mức.
Thân là chủ nhân, cũng cảm thấy mình không nghĩ sai.
Một năm trước, lần đầu tiên cô tiến vào từ một năm trước, có thể mang đồ tới sao?
Từ Toa nghĩ ngợi cẩn thận, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại cũng không nhớ, cô không khỏi có hơi ngưỡng mộ những người có trí nhớ tốt. Người có trí nhớ kém giống như cô rất phí sức, để sau này cô làm thí nghiệm xem có thể mang đồ vào hay không?
Cô chỉ hơi suy nghĩ một chút cũng không mong hiểu thấu.
Hà tất phải phí não như vậy?
Ngày mai sẽ biết là một năm một lần, hay là mỗi ngày đều có thể ngay.
Cô vừa ra ngoài, đã đi về phía cứ điểm thường tụ họp với Giang Phong. Cũng không phải Giang Phong có thể luôn xuất hiện ở đây, mà bên ngoài cũng không có mưa. Nhưng Từ Toa vẫn muốn cược một lần, bởi vì cô nhớ anh từng nói, lần đầu tiên mình tiến vào chính là ngày này.
Mà một ngày này thành phố Giang Hải có sự thay đổi, Giang Phong có xuất hiện không?
Từ xa, cô đã nhìn thấy anh.
Không thể không nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ thật sự là thứ huyền diệu khó giải thích được, cô chỉ đoán như vậy, quả nhiên đã nhìn thấy Giang Phong.
Từ Toa nở nụ cười, vẫy tay với anh từ xa, anh cảm giác được Từ Toa, cũng lập tức đi nhanh vài bước, nói với cô: “Có thay đổi.”
Từ Toa gật đầu, còn nói một câu trêu chọc: “Sương mù lớn như vậy, nếu em còn không nhìn thấy, vậy mắt em đúng mù rồi.”
Giang Phong lại bảo: “Hôm nay không có mưa.”
Từ Toa: “Em cũng thấy mà.”
Thật sự không phải cô muốn tranh cãi, mà là những chuyện này đều là thứ mắt thường có thể nhìn thấy.
Nhưng cũng không phải Giang Phong muốn đợi câu trả lời của cô, ngược lại càng giống như một loại lẩm bẩm đầy khẩn trương đối với những sự thay đổi này.
Anh hỏi: “Em thấy thế nào?”
Từ Toa lắc đầu: “Em cũng không biết, nhưng con người này của em không thích động não cho lắm.”
Giang Phong cảm thán: “Cho dù không thích động não, chỉ sợ cũng là không biết rõ bên này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Lời này ngược lại không giả dối, Từ Toa gật đầu, đáp: “Vậy chúng ta làm gì đây?”
Ngày thường cô toàn tự mình đi loanh quanh tìm kiếm, thời gian nhàn rỗi sẽ ra ngoài học lái xe, tuy rằng phạm vi hoạt động của cô cũng không lớn, nhưng sau khi biết lái xe, ngược lại có thể đi đường xa hơn một chút, cũng vẫn rất thuận tiện.
Lúc này, Từ Toa đang cảm ơn vì trạm xăng mọc lên như nấm ở trong thành phố. Lại càng biết ơn tận thế mà cô từng trải qua, chỉ ngắn ngủi một tháng, cũng không có người nào tích mấy thứ như xăng dầu này.
Cho nên bây giờ phạm vi hoạt động của cô lớn hơn nhiều.
Từ Toa: “Hôm nay, chúng ta cũng không thể lái xe được, em vốn còn muốn dẫn anh đi xa một chút.”
Giang Phong: “Chúng ta đi gần thôi, thuận tiện quan sát một chút xem còn có thay đổi gì không.”
Từ Toa: “Được.” Cô nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Hay là, hai chúng ta đi đến trung tâm mua sắm đi?”
Giang Phong: “Trung tâm mua sắm?”
Từ Toa: “Đúng đó.”
Cô nói: “Trung tâm mua sắm lớn nhất, có thể diện nhất ở bên này, Printemps, thế nào hả?”
Giang Phong: “… Paris?”
Từ Toa: “Sao thế? Thành phố nhỏ không thể mở một Printemps được sao? Anh coi thường thành phố hải đảo nhỏ!”
Giang Phong: “Có thể, đương nhiên có thể.”
Anh mỉm cười, bảo: “Đi thôi.”
Từ Toa liếc mắt nhìn Giang Phong, đột nhiên nói: “Anh không tò mò tại sao em lại vô cùng quen thuộc với nơi này sao? Em không chỉ quen thuộc địa hình, mà cũng quen thuộc các loại đồ vật thần kỳ khác nhau?”
Thực ra, Từ Toa vốn không nên nói, nhưng có rất nhiều chuyện không nói, Giang Phong cũng đoán ra được, chỉ cần cô xuất hiện ở thành phố Giang Hải là đã không thể che giấu, bởi vì cô thật sự quá quen thuộc nơi này.
Giang Phong cũng nghiêm túc hẳn lên: “Đúng thực là anh cảm thấy em có rất nhiều chỗ không thích hợp, nhưng anh tin em không nói dối, em nói với anh, ngày đó em đập đầu nên mới xuất hiện ở nơi này.”
Từ Toa nhướng mày: “Tại sao?”
Giang Phong: “Em có thể không nói, nhưng nếu đã nói thì không cần thiết phải nói dối. Hơn nữa, ngày đó em xuất hiện trùng hợp cũng là ngày anh xuất hiện, cho nên anh cũng không nghi ngờ gì. Hôm nay lại càng là bằng chứng. Hôm nay nhất định là một khởi điểm, bằng không sẽ không có vài sự thay đổi này.”
Từ Toa vỗ tay: “Anh rất thông minh.”
Giang Phong bật cười: “Này tính là gì đâu!” Nhưng anh nói: “Nhưng em vẫn không đúng, nếu em muốn nói thì cứ nói với anh, còn em không muốn nói thì bỏ đi. Anh sao cũng được! Bởi vì người anh thích là em, em thế nào thì anh vẫn thích em cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận