Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 261. Sức tưởng tượng quá phong phú 2

Chương 261. Sức tưởng tượng quá phong phú 2
Chương 261: Sức tưởng tượng quá phong phú 2
Cũng may bà Từ nghĩ đến bản thân mình cũng có tiền, nếu như Từ Toa thật sự không có tiền thì nghĩ cách đổi chút đồ đốt, không để Từ Toa thiệt, bởi vì ôm suy nghĩ này, cho nên bà Từ cũng không ngăn Từ Toa dùng tiền.
Hơn nữa bà cụ còn nghĩ, bây giờ Từ Toa còn là thiếu nữ, chính mình kiếm ra tiền, muốn mua gì thì mua cái đó, tiêu gì thì tiêu, đợi đến khi kết hôn, có chồng con rồi không thiếu vất vả.
Khi đó tâm trạng sẽ khác.
Cho nên mấy năm còn thiếu nữ, bà Từ sẵn lòng cưng chiều Từ Toa, chiều theo ý cô.
Từ Toa không biết những suy nghĩ đó của bà cụ, cho nên không để trong lòng.
Trái lại Từ Sơn lén về phòng nói với Cổ Đại Mai.
“Vợ à, em xem cả ngày mẹ nói anh cái này không tốt, cái kia không tốt, nhưng thật ra trong lòng vẫn nghĩ đến anh lắm.”
Cổ Đại Mai: “???”
Anh từ đâu mà nhìn ra được chuyện này?
Là tự mình đa tình hả?
Cổ Đại Mai: “Anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa được không?”
Từ Sơn không phục đáp: “Anh nói thật, em xem, mặc dù mẹ luôn nói anh, nhưng chưa từng để anh tiêu tiền gì, cũng chưa từng đòi anh thứ gì? Còn xây nhà cho anh, nhưng em nhìn đi, mẹ đặc biệt hướng về chị anh, còn lấy tiền dưỡng lão từ chỗ chị anh. Hiện tại thích Từ Toa, thế nhưng Từ Toa bỏ ra bao nhiêu tiền cho nhà! Trợ cấp cho nhà chúng ta bao nhiêu! Mẹ chính là bà cụ trọng nam khinh nữ, đào ở chỗ cháu gái ngoại để bù đắp cho con trai.”
Cổ Đại Mai: “Hình như cũng đúng nhỉ?”
Vẻ mặt Từ Sơn thành thật: “Em tỉ mỉ cân nhắc đi!”
Cổ Đại Mai: “Hình như anh nói rất đúng.”
Từ Sơn vội hỏi: “Đúng chứ? Từ Toa quá đáng thương, cho rằng mẹ anh thật lòng, nhưng thật ra mẹ anh càng thích anh hơn, sau này anh phải đối xử với Từ Toa tốt hơn một chút.”
Cổ Đại Mai cũng gật đầu: “Em cũng thế!”
Mặc dù là bên được hưởng lợi thế nhưng Cổ Đại Mai vẫn cảm thán: “Mẹ anh cũng quá gian trá rồi.”
Từ Sơn ý tứ sâu xa nói: “Vốn dĩ mẹ anh không dễ chọc.”
Kiểu nói này cũng không có ý gì, hai người đối mặt, trong lòng có sự cảm thông sâu sắc, đồng thanh nói: “Đối xử với Từ Toa tốt hơn đi, con bé quá đáng thương.”
Hai người đã quên mất, mặc dù Từ Tú cho bà cụ tiền dưỡng lão, nhưng bọn họ làm việc kiếm công điểm cũng là để đổi lương thực.
Bọn họ càng không biết, bà Từ không ngăn cản Từ Toa dùng tiền chính vì trong lòng mình nắm chắc.
Người bên ngoài không biết bà cụ nghĩ như thế nào, người trong nhà còn tự mình đa tình, trí tưởng tượng bay xa, cũng quá vất vả.
Lúc này Từ Toa đang sắp xếp đồ của mình, hắt xì một cái, gãi đầu nói: “Ai lại nhắc đến mình rồi?”
Cô ghé vào cửa sổ gọi: “Cậu, cậu ơi!”
Từ Sơn và Cổ Đại Mai đang nói chuyện thì nghe thấy Từ Toa gọi mình, nhanh chóng chạy đến: “Sao thế?”
Từ Toa: “Cậu còn chưa lấy quần áo về.”
Da hổ và rượu xương hổ quá mức rung động, cho nên bọn họ đã quên mất chuyện này, lúc này nhắc đến, Từ Sơn vội vàng chạy đến: “Để cậu ngó một cái.”
Anh ta còn chưa nhìn quần áo mới đâu.
Từ Toa ném quần áo trên giường, một chiếc áo sọc xanh trắng lửng tay kiểu thủy thủ, đây là để mùa hè mặc, một bộ khác kiểu tương đối thời thượng, dạng áo choàng ngắn, còn có một chiếc áo len, sờ tới sờ lui hình như còn có thêm đồ, rất dày.
Thứ này xem ra thợ may của hợp tác xã tuyệt đối không làm được.
Từ Sơn: “Từ Toa, cháu đối xử với cậu thật tốt! Hu hu hu.”
Anh ta ôm quần áo: “Cậu chính là người ăn mặc thời thượng nhất trong thôn.”
Từ Toa: “À. Cậu bận gì thì bận đi.”
Cứ như thế đuổi Từ Sơn đi.
Từ Sơn đi rồi, Từ Toa vội vàng che mặt, quần áo thời thượng trong miệng Từ Sơn chính là thứ cô vất vả lắm mới tìm được trong chỗ quần áo người già.
Không còn cách nào, quần áo thanh niên không hợp với đặc thù thời đại này, ngay cả trang phục đứng tuổi này còn khá thời thượng.
Quả nhiên quần áo người lớn tuổi trong mắt Từ Sơn chính là đồ tốt.
Đồng thời ở phía xa, thôn Tiền Bán La, trải qua hơn nửa ngày đi đường, lúc hai anh em nhà họ Cổ trở về đến thôn đã là tối muộn, hơn 8 rưỡi, lúc này trời đã tối, mọi người tắt đèn đi ngủ.
Lúc này hai anh em nhà họ Cổ mới đi về thôn làng.
Hai người bọn họ, một là con trai thứ hai nhà bác cả, một người là con trai thứ hai của nhà bác ba, hai người vừa vào cổng thôn đã thấy người một nhà đứng chờ ở đó.
Mấy nam đồng chí trong nhà vội vàng ra đón, bọn họ cũng biết tiền tài không thể lộ ra ngoài, không được gióng trống khua chiêng, thế nhưng mấy người đều ngạc nhiên đến mức thiếu chút nữa đã hét lên, lúc quan trọng, may mắn đã bịt miệng lại, đàn ông đàn ang lại diễn xuất giống như Lâm Tiểu Muội.
“Xe này…”
“Về nhà rồi nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận