Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 297. Cảm thấy con sống tốt

Chương 297. Cảm thấy con sống tốt
Chương 297: Cảm thấy con sống tốt
Từ Sơn vỗ tay: “Ý kiến hay.”
Bà Từ gõ anh ta: “Hay gì mà hay, con tên đần này, nếu con đổi như vậy người trong thôn nghĩ nhà ta thế nào? Chuyện này không giống như chuyện hái nấm lần trước!”
Lời này hình như cũng đúng.
Bà Từ sâu xa nói: “Chỉ là việc nhặt củi, người trong nhà chúng ta làm thôi không cần nhờ người ta. Mẹ biết các con muốn bớt việc, nhưng chúng ta cũng không thể làm quá như vậy.”
Bà biết cho dù ở hoàn cảnh nào, làm quá lộ liễu sẽ không tốt.
Lúc bọn họ chạy nạn, những hộ giàu có có mấy hộ có thể kiên trì đến cùng.
Bà nói: “Dù sao trong mùa đông chỉ cần không có mưa không có tuyết rơi thì có thể đi nhặt củi, không sợ không có củi dùng đâu. Đại Sơn, con tìm vài người trong thôn làm thêm phòng củi ở trong sân, không cần quá tốt có thể che mưa che tuyết là được.”
Ba phòng nhà họ đều dùng củi đốt, nếu gặp phải mấy ngày có tuyết có mưa liên tục thì sẽ bất tiện hơn lúc trước.
Lúc trước củi nhà họ đều tích trữ trong phòng Từ Toa đang ở, nhưng bây giờ thì không tiện rồi.
Từ Sơn: “Được ạ.”
Cổ Đại Mai chớp mắt, nói: “Chúng ta tìm người làm phòng nhỏ để củi, có phải lo cơm nước không?”
Bà Từ: “Còn phải nói sao?”
Tìm người trong thôn làm việc, không cần trả tiền công nhưng một bữa cơm là phải có! Mặc kệ tốt xấu, đây là điều cần thiết. Tiền này không thể tiết kiệm được.
Cổ Đại Mai đau lòng không thôi, đột nhiên vỗ tay, nói: “Con có cách rồi.”
Bà Từ, Từ Sơn và Từ Toa: “???”
Cổ Đại Mai: “Con về nhà mẹ con tìm đám anh họ đến giúp đỡ!”
Bà Từ: “...”
Cổ Đại Mai ăn nói hùng hồn: “Ông nội con nói, nhà chúng ta giúp nhà mẹ con việc lớn như vậy, nên hễ có việc gì thì bảo con nhất định phải nói cho họ. Nhà chúng ta khi nào có việc chứ? Đây không phải là có việc rồi sao? Bọn họ nhiều người chắc chắn làm rất nhanh. Trong ngày là có thể làm xong, cũng không cần ăn cơm, làm xong thì đi, không phải rất tốt hay sao?”
Bà Từ Từ Sơn và Từ Toa: “...”
Này, nhà mẹ mợ có biết mợ là người như vậy không?
Từ Toa nhìn người mợ này của cô, đối với trình độ keo kiệt của cô ta lại có nhận thức mới.
Cô cảm thấy, kiến thức của mình quá nông cạn rồi.
Nhìn đi.
Đây mới là người tài giỏi.
Bà Từ: “Không cần thiết phải như thế...”
Cổ Đại Mai: “Sao lại không cần? Mẹ xem con tính cho mọi người xem!”
Cổ Đại Mai khoanh chân, vạch ngón tay tính: “Bọn họ đến 20 người, một chút cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt trong nhà. 20 người lận đó, không phải chỉ làm nửa ngày là xong rồi sao? Sau đó để họ đi nhặt củi, nhiều người nhiều sức chúng ta có thể đỡ được rất nhiều ngày. Mẹ xem, vụ tính toán này rất ổn!”
Cổ Đại Mai càng tính càng thấy hợp lý, nói: “Được mà mẹ, cứ để con về nhà mẹ gọi họ đến đi? Tuy rằng con làm chậm trễ hơn một ngày làm việc nhưng theo tính toán ở trên, chúng ta vẫn còn lời.”
Bà Từ: “...Đây không phải là việc lời hay không lời.”
Cổ Đại Mai: “Vậy là việc gì? Vẫn là lời mà.”
Bà Từ: “...”
Từ Toa nhìn Cổ Đại Mai hoàn toàn không phải nói đùa, dáng vẻ mười phần thành thật cảm thấy đây là ý kiến hay. Cô lặng lẽ nhìn trời, cảm thấy nhà họ có thể dưỡng ra tính cách như vậy của Cổ Đại Mai cũng không dễ dàng.
Bà Từ: “Đây là để nhà mẹ con nghĩ sao?”
Vẻ mặt Cổ Đại Mai thành khẩn: “Nhà mẹ con khẳng định cảm thấy con sống đặc biệt tốt.”
Từ Toa: “Ha ha, ha ha ha.”
Mắt của Cổ Đại Mai sáng lên: “Cháu xem, cháu cũng đồng ý đúng không?”
Từ Toa: “...” Mợ nghe không ra cháu là ha ha à?
Nhưng mà Từ Toa lại nghĩ, cũng nói: “Thực ra như vậy cũng tốt.”
Bà Từ: “Hả?”
Từ Toa: “Nhiều người sức lực lớn, bọn họ nhiều người giúp được nhiều việc, chúng ta không để họ giúp không công là được?”
Sắc mặt Cổ Đại Mai sụp đổ: “Vậy phải tốn lương thực? Thôi bỏ đi.”
Bà Từ thật sự bị con dâu làm cho dở khóc dở cười.
Bà nói: “Đó là nhà mẹ con, con còn luyến tiếc.”
Con dâu nhà người ta, mẹ chồng liên tục phải cẩn thận, sợ con dâu lấy của nhà chồng trợ cấp cho mẹ đẻ, nhà bọ họ thì ngược lại, sợ bị nhà mẹ đẻ chiếm hời, một xíu cũng muốn tiết kiệm.
Cổ Đại Mai nói lý: “Con gả đi rồi đã có chồng có con cũng không thể hoàn toàn lo cho nhà mẹ được, ngày tháng của con làm sao qua chứ? Hơn nữa, mấy vị anh họ đó của con sống tốt không có nghĩa cha mẹ, em trai em gái của con sống tốt. Tuy nói cả nhà đồng lòng giúp đỡ lẫn nhau, nhưng giúp nhiều hay ít cũng có tính toán.”
Lời này cũng không có gì sai.
Bà Từ không biết mình nên vui hay nên cười cho qua đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận