Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 537. Thôn lập nhà xưởng 6

Chương 537. Thôn lập nhà xưởng 6
Chương 537: Thôn lập nhà xưởng 6
Giang Phong gật đầu: “Ừ, nhưng anh nghĩ ngày mai Du Lâm chắc hẳn sẽ đến đây. Anh đoán cậu ta sẽ nghe ngóng được gì đó.”
Tuy Du Lâm là một người ngờ nghệch, nhưng khi làm việc vẫn đáng tin. Từ Toa gật đầu đồng cảm, đồng thời cô cũng tán thành với ý kiến của Giang Phong. Thật ra không chỉ Du Lâm, người ở thời đại này đều chất phác, thật thà như nhau, dù có biếng nhác, giở trò bịp bợm thì vẫn có chút giới hạn bởi vì cuộc sống của bọn họ đều cơ cực. Quá trình trưởng thành và trải nghiệm cuộc sống của con người sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của người đó.
“Bọn mình nói chuyện như này khiến em cảm thấy thoải mái hơn nhiều.”
Giang Phong: “Do em nghĩ nhiều quá, thật ra những cái này vốn đâu phải là trách nhiệm của em.”
Từ Toa cười: “Ai nói không, em là chủ nhiệm hội phụ nữ thôn đó. Tuy chức vụ chủ nhiệm hội phụ nữ này chỉ thường thường thôi, nhưng ai làm việc đó, em luôn phải tìm lối thoát cho phụ nữ thôn mà. Chỉ cần kiếm được nhiều tiền là sẽ có chỗ dựa vững chắc. Anh xem, phụ nữ thôn ta có phải là những người có chỗ dựa vững chắc nhất trong tất cả các đại đội của công xã đúng không?”
Cô lại nói: “Có phải thôn mình có số vụ bạo lực gia đình ít nhất trong công xã không?”
Giang Phong nhẹ nhàng nói: “Đại đội Hạ Tiền Tiến cũng ít mà. Rõ ràng là do sợ chuyện của Bạch Lão Nhị.”
Bây giờ phần mộ của Bạch Lão Nhị đã mọc cỏ rồi.
Từ Toa: “Tại sao lại sợ? Chẳng phải là do chuyện ma quỷ mà em đã làm còn gì.”
Cô kiêu ngạo: “Đó là do em làm việc rất tốt.”
Giang Phong bật cười: “Ừ ừ, em làm tốt lắm, nhưng cũng nhờ anh trợ giúp nhỉ?”
Từ Toa gật đầu: “Đúng.”
Hiện giờ bọn họ thực sự không thể ngờ rằng mười mấy, mấy chục năm sau, câu chuyện giả thần giả quỷ của bọn họ đã trở thành câu chuyện tâm linh địa phương nổi tiếng, không ít người đã lấy nó ra để chứng minh gieo nhân nào gặt quả nấy. Oan hồn báo thù là chuyện có thật.
Mỗi lần Từ Toa nghe thấy chuyện này đều rất khó xử, không biết nói gì mới phải. Đúng là họa của vợ chồng cô mà. Nhưng những chuyện nhỏ nhặt này thật sự không quan trọng, quan trọng là người xấu vẫn phải đền tội, như vậy không tốt ư?
Có lẽ vì đã nghĩ ra cách giải quyết nên Từ Toa ngủ rất ngon. Hôm sau, Từ Toa đã gặp đại đội trưởng để nêu ra đề xuất của mình. Ngoài dự đoán của Từ Toa, đại đội trưởng đã họp để biểu quyết, trong chốc lát đã đồng ý khiến Từ Toa cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Cô còn nghĩ nếu đại đội trưởng không đồng ý, cô phải nói gì để thuyết phục đại đội trưởng đây. Thế nhưng không thể ngờ được rằng đại đội trưởng lại đồng ý nhanh như không. Chuyện này khiến Từ Toa rất mơ hồ.
Cô thực sự không ngờ đại đội trưởng vừa chậm chạp vừa yếu đuối nhưng lại có bá lực như thế này. Càng không ngờ được rằng “chúa keo kiệt, thần giữ của” kế toán Vương trước nay không nỡ tiêu tiền cũng bỏ phiếu tán thành. Phương Vệ Quốc cũng rất đồng ý với những cái khác. Cuộc biểu quyết cứ thế được nhất trí thông qua.
Từ Toa: “???”
Không đúng, bọn họ rất không đúng.
Cô thử tìm Giang Phong để phân tích suy nghĩ của bọn họ, Giang Phong thì lại nghĩ chuyện này không hề nằm ngoài dự đoán.
Anh nói: “Tiền của đại đội chứ không phải tiền của bọn họ, bọn họ tiết kiệm cũng không có ai cảm kích. Nhưng mở xưởng thì khác. Đây là chuyện tốt ban ơn cho thôn, ai không muốn nhà mình có một người công nhân chứ? Với lại, bọn họ nghĩ em có thể tìm được nguồn tiêu thụ.”
Từ Toa: “.........”
Cô lại khó xử rồi.
“Bọn họ trông chờ ở em ư.”
Giang Phong gật đầu: “Chính xác, nhưng anh nghĩ chuyện này cũng không có gì, lẽ thường tình thôi. Nếu đã là công xưởng thì phải có phòng tiêu thụ đúng không? Nói thật thì tuy anh biết em vì chuyện của Hoàng Diệu Thường nên không ưa Tiểu Trần, nhưng thật ra anh ta rất phù hợp với cái này, anh ta khôn khéo, biết ăn nói. Em xem anh ta đã nịnh thanh niên trí thức Hồng đến cỡ nào.”
Từ Toa cũng công nhận Tiểu Trần là người biết nịnh nhất.
“Đúng là anh ta rất hợp làm tiêu thụ.”
Giang Phong: “Thật ra anh ta và Từ Lập đều chấm công điểm và chạy việc vặt ở ban quản lý đại đội, nhìn thì nhàn nhưng có tương lai gì không? Họ có giỏi thì cũng không có lối thoát nào tốt hơn, nhưng mọi chuyện sẽ khác nếu như thôn thành lập xí nghiệp vào lúc này, bọn họ xuất sắc hơn người khác nhiều. Vì vậy, bọn họ sẽ là những người muốn đi đầu tiên, nếu không sẽ không bỏ phiếu tán thành ngay tức thì. Anh đã từng nói với em, làm bất cứ chuyện gì cũng không cần phải ôm đồm, phải đặt người thích hợp vào vị trí thích hợp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận