Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 578. Buôn bán phát đạt

Chương 578. Buôn bán phát đạt
Chương 578: Buôn bán phát đạt
Mười lăm đồng đã mua được vỏ chăn dài hai mét thêu hoa mẫu đơn, bọn họ mua riêng vải thôi cũng đã mất đến hơn hai mươi đồng rồi, càng đừng nói đến tay nghề thế này. Nếu không phải phải lấy từ hai trăm cái trở lên, thì người trong thôn chỉ hận không thể bao trọn nơi này.
Từ Toa lấy hàng và chia cho phân xưởng, quả nhiên đã tăng sức sản xuất trong phân xưởng lên.
Công xưởng bọn họ người lui tới lấy hàng quá nhiều, ngược lại cũng ảnh hưởng đến công việc của phân xưởng, cô cũng thay đổi vị trí của phân xưởng, toàn bộ khu kho hàng ban đầu cũng biến thành nhà xưởng hết, bây giờ tăng thêm ba trăm cái máy khâu nữa.
Chỉ riêng Từ Toa gây sức ép hăng hái như vậy, vậy mà vẫn có thể tiếp tục vận hành công xưởng duy trì như thường, ai kêu, tốc độ tiêu tiền của cô không nhanh bằng tốc độ kiếm tiền chứ.
Trước đây vẫn luôn nghe nói bất động sản kiếm tiền, ở đầu những năm tám mươi này, Từ Toa đã nhìn ra được, xưởng quần áo mới là việc kiếm tiền chân chính. Mỗi ngày người ở khắp các nơi trong cả nước tới lấy hàng, thật sự liên miên không dứt. Nhà xưởng của Từ Toa mới thành lập chỉ vẻn vẹn hai tháng, nhưng bên này đã mở rộng đến hơn sáu trăm người.
Ngoại trừ bốn trăm người ở phân xưởng, còn có các bộ phận như kho hàng, văn phòng và bảo vệ.
Lúc này, tính quan trọng của Từ Hồng Vĩ cũng được thể hiện, toàn bộ bảo vệ ở công xưởng của Từ Toa đều là người xuất ngũ, tuy rằng có người hơi què, có vài người thì cụt tay, còn có vài người đã giải trừ quân bị. Nhưng so với người bình thường bọn họ, đó là những người tài ba.
[Giải trừ quân bị: cắt giảm nhân viên vũ trang và trang bị quân sự.]
Hàng hóa bên Từ Toa quá nhiều, người quá hỗn loạn, chỉ riêng đội ngũ bảo vệ, cô đã sắp xếp đến bốn mươi người, và chưa bao giờ từng xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Mà bọn họ cũng rất biết ơn Từ Toa đã giới thiệu công việc này cho bọn họ, người giải ngũ giống như bọn họ, thoạt nhìn rất đáng được kính trọng, nhưng phần lớn thời gian thực ra sống rất khổ cực, đặc biệt là những người tàn tật. Nhưng giữ lại ở chỗ cô, ngược lại bọn họ có thể sống rất tốt.
Thứ mà con người theo đuổi, còn không phải chính là cái này sao?
Phải nói đến, Từ Toa là một tốp người ra tay làm nhanh nhất và sớm nhất, cho nên phía bên cô nhanh chóng phất lên, ngược lại cũng mang đến cho thôn lợi ích rất lớn. Người người nối tiếp nhau tới lấy hàng như vậy, luôn vội ăn cơm, vì vậy trong thôn có vài món ăn vặt đều đúng thời mà có, hơn nữa buôn bán còn không tệ.
Phải nói tại sao Từ Toa nhanh hơn những người khác, cũng là vì cô chuyển đồ từ thành phố Giang Hải ra, ngay khi người khác đang trông chờ, thì cô đã bắt đầu xây nhà xưởng. Đợi người khác cũng bắt đầu xây xưởng, thì lô hàng đầu tiên của cô đã bán xong. Đợi người ta xây nhà xưởng xong, thì hàng hóa của nhà xưởng của cô cũng tăng lên.
Lại thêm, Từ Toa còn tiếp tục chuyển đồ từ thành phố Giang Hải ra ngoài, cho nên dẫn đến việc hàng hóa của cô không bán hết hàng, vẫn luôn rất náo nhiệt. Hơn nữa cô cũng nhìn ra được, nhà xưởng của bọn họ ra nhiều thứ như vậy, thoạt nhìn không thích hợp cho lắm, nhưng thực ra, thật sự không quá lố.
Bởi vì Bàng Thành là thành phố thí điểm mở rộng cải cách, nên bao nhiêu người chạy tới nơi này, dẫn đến hiện tại bản địa vô cùng hỗn loạn. Tuy rằng hiện tại mới chưa bao lâu, nhưng vẫn nhìn ra được là loạn thật. Đồng thời, nơi này cách Cảng thành vô cùng gần, nói là giống trào lưu tư tưởng mới cũng không quá.
Hơn nữa, mỗi ngày người tới lấy hàng nhiều vô số kể, nhưng đợi bọn họ lên xe lửa, rất nhanh đã chia ra.
Những thứ này đối với toàn quốc mà nói, chính là cực ít.
Nếu như một giọt nước nhỏ vào sông, hồ, biển, hoàn toàn không tạo ra ảnh hưởng gì.
Lúc này, tiểu đội dế nhũi ở Thượng Tiền Tốn Đồn cũng đã tới bên này, bọn họ vừa xuống xe lửa, đã nhìn thấy trên tường nhà ga dán rất nhiều biển lớn, người nào nhìn qua cũng kinh ngạc: “Không phải là nhà xưởng mà em gái nói đó sao?”
“Cái nào?”
“Xưởng quần áo Thủy Mộc đó.”
“Các cậu muốn đi tới xưởng quần áo Thủy Mộc lấy hàng hả? Ngồi xe không?” Một tài xế xe ba bánh sáp lại gần: “Bây giờ tới lấy hàng, lấy quần áo thì mọi người đều tới Mộc Thủy hết, lấy đồng hồ nước thì đi tới Tinh Hà. Nếu các cậu chạy tới nơi khác…”
“Chúng tôi tới Thủy Mộc, bên đó có người chúng tôi quen.” Anh cả Hoàng không đợi ông ta chào hàng, đã lập tức ngắt lời ông ta.
Vừa nghe là người quen, tài xế chỉ nghĩ có khả năng là đi qua đó, nói: “Vậy được, các cậu đi không?”
Ông ta chở mấy người, nói: “Ở đây treo biển của Thủy Mộc sớm nhất, sau này mọi người thấy hiệu quả tốt, nên cũng bắt đầu treo biển… năm sau ấy à, nơi này cũng phải lên giá thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận