Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 299. Vui vẻ

Chương 299. Vui vẻ
Chương 299: Vui vẻ
Từ Toa: “Chỗ này được không? Lúc tôi đến đây tôi còn khoa trương hơn anh, ‘wow wow” rất lâu đấy.”
Giang Phong nghiêng mặt nhìn Từ Toa, cười nói: “Cô nói xem, chúng ta có thể phát triển thành như vậy không?”
Từ Toa gật đầu, vô cùng kiên định: “Đương nhiên rồi, nhất định có thể.”
Có đôi khi tận mắt nhìn thấy tương lai sẽ khiến người ta cảm thấy cuộc đời càng có nhiều hy vọng.
Anh nói: “Vậy chúng ta cố gắng thôi.”
Anh cúi đầu cười: “Cố gắng chuyển đồ.”
Từ Toa: “Được.”
Mặc dù có rất nhiều rương nhưng vì hai người cùng làm việc, lại có công cụ nên làm nhanh hơn dự tính một chút.
Những rương này tổng cộng có 22 cái rương, có 6 rương vàng thỏi, còn lại đều là tranh chữ và bình cổ. Từ Toa chống eo, nói: “Hiện tại mới biết rõ cái hại của việc không có văn hoá, nhiều đồ như vậy ngoài vàng ra mấy đồ kia là gì tôi cũng không biết.”
Giang Phong bật cười: “Tôi có đọc sách cũng không biết đâu. Việc này không liên quan đến việc có đọc hay không đọc sách.”
Từ Toa nhếch môi cười: “Câu này của anh tôi thích nghe.”
Giang Phong: “Có điều nếu cô muốn học, tôi có thể...”
“Không!” Từ Toa liên tục cự tuyệt: “Không cần, không thể, không mượn!”
Giang Phong nhíu mày, nói: “Lúc nãy cô không nói như vậy...”
Từ Toa: “Vậy anh còn không cho tôi được giả vờ một chút hay sao?”
Từ Toa oán trách: “Yêu cầu nghiêm khắc quá vậy?”
Sợ Giang Phong lại nói ra cái gì “Tôi có thể giúp cô bổ túc”, Từ Toa lập tức đổi đề tài: “Tôi dẫn anh đi xem xung quanh nhé?”
Giang Phong: “Được thôi.”
Anh nói: “Chỗ này không giống nơi ở, nhưng cũng không giống ngân hàng.”
Tuy rằng dưới đất có tủ chứa nhưng nói đây là ngân hàng, Giang Phong cảm thấy không phải.
Từ Toa: “Đây là công ty bán đấu giá.”
Giang Phong không hiểu từ này cho lắm, nhưng mà xem hình thức biết nội dung, chưa thấy qua nhưng cũng có thể hiểu. Anh cảm khái nói: “Cô đối với thành phố này rất quen thuộc.”
Từ Toa dừng bước, nhìn Giang Phong.
Giang Phong lập tức giải thích: “Tôi không có ý thăm dò cô, chỉ là tùy tiện nói.”
Từ Toa cười: “Thật ra cũng không có gì, tôi vốn rất quen thuộc với nơi này, nơi này rất giống với kiếp trước của tôi.”
Giang Phong vô cùng ngạc nhiên nhìn Từ Toa, Từ Toa giang tay: “Tóm lại có một số chuyện không thể giải thích được. Bản thân tôi cũng không giải thích nổi.”
Giang Phong gật đầu: “Giống như thể chất Đường Tăng của tôi.”
Từ Toa cười: “Hai người chúng ta đều rất đặc biệt.”
Ánh mắt Giang Phong lóe lên, khóe môi vểnh lên cao, anh nói: “Lúc trước tôi cảm thấy thật sự không tốt, nhưng mà bây giờ cảm thấy vô cùng tốt.”
Từ Toa: “Chúc mừng anh, trưởng thành rồi, nhìn thấu rồi.”
Giang Phong bật cười thành tiếng.
Anh nói: “Vẫn còn chút thời gian, chúng ta đi đâu đây?”
Từ Toa: “Tôi dẫn anh đi mở đồ chuyển phát nhanh nhé? Đây là việc tôi thích làm nhất.”
Lại đề cập tới danh từ mới này nữa, nhưng mà Giang Phong vẫn nghe lời đi cùng Từ Toa. Hai người cùng đi đến trạm chuyển hàng Thái Điểu, bên này có rất nhiều đồ. Từ Toa: “Con gà trống lần trước là tìm được ở đây.”
Cô cười hì hì: “Chúng ta mở thôi.”
Giang Phong: “Được.”
Hai người tìm cái ghế nhỏ ngồi xuống, Giang Phong nhận dao rọc giấy Từ Toa đưa qua, nói: “Cô đoán xem có thể mở được gì đây?”
Từ Toa lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Cô nghĩ nghĩ, cười ha ha: “Tôi đoán là đồ ăn.”
Giang Phong: “Vậy tôi đoán là đồ dùng.”
Mắt Từ Toa sáng lấp lánh, nói: “Chúng ta chơi đoán có thưởng nhé? Chơi búng trán, thế nào?”
Giang Phong cũng hào hứng: “Được thôi!”
Từ Toa: “Vậy chúng ta không thể qua loa, phải chi tiết một chút, tôi đoán... tôi đoán là đồ ăn vặt.”
Cô gian trá lắc lắc cái hộp, mới mở miệng.
Giang Phong: “Tôi đoán là đồ dùng trong nhà.”
Nói xong, Giang Phong mở hộp, búng tay “tách” nói: “Cô xem, là bàn chải chà giày.”
Từ Toa bĩu môi, đưa mặt lên trước mặt Giang Phong, nhắm mắt nói: “Búng đi.”
Khuôn mặt nhỏ của cô đột nhiên dựa vào gần biến thành mặt lớn.
Giang Phong ngẩn ra, nhìn kỹ lại gần như có thể thấy lông tơ nhỏ trên mặt cô.
Anh mím môi, mặt hơi ửng đỏ.
Từ Toa: “Nhanh lên nào.”
Giang Phong đưa tay, búng một cái.
Từ Toa ý chí sôi sục: “Lần này tôi nhất định phải thắng.”
Giang Phong cười, nói: “Vẫn cho cô đoán trước.”
Từ Toa nghĩ rồi đoán: “Lần này tôi đoán là quần áo.”
Xác suất quần áo là lớn nhất.
Giang Phong: “Tới tôi đoán... tôi đoán là đồ ăn.”
Mắt Từ Toa sáng lên, cười tít mắt: “Nào, nào, nào, mở hộp nào...”
Hai người thích thú hào hứng chơi tiếp...

Đêm hôm khuya khoắt, Giang Phong mang theo chăn mền của mình xuống núi.
Mặc dù trời còn đang đổ mưa, thế nhưng tâm trạng của anh coi như không tệ, khẽ hát, anh chưa từng vui vẻ như thế.
Từ khi biết Từ Toa, Giang Phong phát hiện mỗi ngày của bản thân đều rất vui vẻ, dường như không còn chuyện gì sầu lo nữa. Bước chân của anh nhẹ nhàng, từng bước đều rất nhanh. Xa xa, từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy ở một nơi xa dưới núi, có một người đội mưa đi lên trên núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận