Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 589. Lên thăm 7

Chương 589. Lên thăm 7
Chương 589: Lên thăm 7
Tuy rằng cô bé cũng được tính là một đứa trẻ học rất giỏi, nhưng vẫn không thể hiểu được, tại sao còn có người thích đi học. Ở nhà tốt bao nhiêu, giống như khu vui chơi của nhà chị họ, quả thực không cần quá giỏi.
Ồ, cơm của nhà chị họ cũng rất ngon nữa.
Nơi này giống như hai thế giới so với thôn Thượng Tiền Tiến.
Người cũng cảm thán giống như vậy, còn có vợ chồng Từ Sơn và Cổ Đại Mai. Bọn họ vốn biết bên này không giống với quê nhà, nhưng sự chênh lệch lớn như vậy, vẫn khiến bọn họ lập tức không biết nên nói gì mới phải.
Ăn xong cơm trưa, Cổ Đại Mai vẫn còn hơi ngơ ngác, bọn họ đón năm mới cũng chỉ ăn như vậy đi?
Nhưng tới bên này, hình như cũng chỉ như bình thường.
“Từ Toa này, bên cháu có việc gì làm không, để mợ làm một chút, bằng không trong lòng mợ cứ không yên.” Chỉ có làm việc mới có thể khiến tâm trạng bình tĩnh lại.
Từ Toa bật cười, đáp: “Trong nhà không có việc gì cả, như vậy là được rồi, buổi chiều mọi người đi xem phim đi, cháu kêu Lý Lan đưa mọi người đi.”
“Đi xem phim?”
Cả nhà đám người Từ Sơn đã từng xem phim, nhưng đó là phim chiếu trong thôn, cũng không tốn tiền. Mình chỉ cần mang một cái ghế nhỏ đi, đi sớm giành chỗ. Chứ nói rạp chiếu phim thật thì lại chưa từng đi.
Cổ Đại Mai: “Lãng phí tiền như thế làm gì?”
Từ Toa: “Lãng phí hay không cái gì, nếu đã tới, hiển nhiên phải hưởng thụ một chút rồi. Bên này phát triển rất nhanh, không giống với ở quê. Mọi người đi thăm thú nhiều một chút, cảm giác nhiều một chút, nói không chừng có thể nghĩ ra chuyện làm ăn gì khác thì sao?”
Cổ Đại Mai trừng to mắt, nhanh chóng lắc đầu: “Bọn mợ không được đâu.”
Từ Toa cười: “Có gì được với không được ở đây?”
Cô dừng một chút, lại bảo: “Vậy mợ cảm thấy ai được?”
Cô nói: “Như vậy đi, cháu dẫn mọi người đi tới bên kho hàng xem thử nhé?”
Dù sao ăn cơm xong cũng nhàn rỗi, nên Từ Toa dẫn mọi người cùng nhau ra ngoài, nói: “Mợ đừng thấy hôm nay là hai mươi bảy tháng chạp, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc mọi người tới lấy hàng một chút nào.”
Cho dù là cuối năm, người tới lấy hàng cũng vẫn không ít đi, một khoảng thời gian trước còn bùng phát mấy đợt đỉnh cao, hàng ở bên bọn họ suýt chút nữa thì không theo kịp, vẫn là Từ Toa và Giang Phong chủ lực gia tăng hàng ở bên đã qua sử dụng, mới chống đỡ được qua khoảng thời gian đó.
Từ Toa giơ tay nhìn đồng hồ, bảo: “Gần đến giờ rồi, vừa vặn.”
Vợ chồng Từ Sơn cũng không hiểu cho lắm, đợi hai đứa trẻ cũng ngủ rồi, cả nhà ba người Từ Sơn dứt khoát theo Từ Toa ra cửa.
Cũng chẳng qua chỉ vài phút, mắt thấy đã đến một rưỡi, chỉ thấy cửa lớn bị mở ra, gần như chỉ trong nháy mắt, ngoài cửa có trên dưới trăm người xông vào trong một cách điên cuồng.
Từ Sơn: “Đậu má!”
Cổ Đại Mai: “Ôi mẹ ơi!”
Những người này giống như ruồi bọ mất đầu, không nhìn cái khác mà trực tiếp chạy vào trong kho hàng, phóng vù vù kéo theo một làn khói, Từ Sơn: “Bọn, bọn họ đang làm gì thế?”
Từ Toa: “Lấy hàng.”
Vừa dứt lời, chỉ nhìn thấy phần lớn người đều tiến vào kho hàng đằng trước, còn có một bộ phần người chạy ra kho hàng phía sau.
Từ Toa giới thiệu: “Đi, cháu dẫn mọi người vào xem.”
Khi bọn họ đi qua, chỉ nghe thấy tiếng người ồn ào ở bên trong: “Màu đỏ, cái áo lớn màu đỏ đó, tôi một nghìn cái. Áo sơ mi đỏ cũng một nghìn cái, còn nữa… tổng cộng chín nghìn tám.”
Từ Sơn lảo đảo một cái.
Lúc này, còn có người kêu: “Tôi lấy hết áo ngắn tay, năm nghìn cái, đúng, năm nghìn cái…”
“Tôi lấy năm trăm cái…”
“Ông tránh ra có được không, năm trăm thì cái lùi về sau trước đi, tôi cần mười nghìn cái đây…”
Rất nhiều người đều tự mang theo bao tải, nhét soàn soạt vào trong túi, mà phụ trách đàm phán một tay ném mấy cái bọc, một tay nhận tiền, báo số lượng như thể đầu óc không cần tính toán.
Một nhà ba người Từ Sơn: “…”
Nữu Tể nghiêm túc nói: “Bọn họ tính nhanh quá.”
Từ Toa: “Phía bên kho hàng đều phải thông qua kỳ thi viết mới vào đây, bọn chị không xét học lực, nhưng phải kiểm tra toán.”
Bản thân cô cũng là một người học kém, cho nên cô cũng không làm khó học kém, nhưng học hành có sự nghiên cứu chuyên sâu, làm ở bên này nhất định phải giỏi toán, bằng không sổ sách không tính rõ được, chuyện làm ăn này của bọn họ cũng không làm được.
“Thi toán sao?”
Từ Toa gật đầu: “Hai tiếng, một nghìn câu.”
Cô bé cẩn thận hỏi: “Vậy điểm cao nhất thi được bao nhiêu?”
Từ Toa cười: “Điểm cao nhất? Điểm tuyệt đối, mọi người gặp rồi đó, là trợ lý Lý Lan của chị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận