Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 640. Kỳ ngộ 4

Chương 640. Kỳ ngộ 4
Chương 640: Kỳ ngộ 4
“Tôi muốn một vạn tiền hàng, cậu kết toán cho tôi trước đi.”
“Ông có biết thứ tự trước sau không vậy? Ông một vạn, chẳng lẽ tôi ít à? Tôi đây cũng là chín ngàn đấy, ông đi qua một bên đi...”
“Mẹ nó, tên khốn kiếp đó sao lại lấy mười vạn tiền hàng chứ, bị bệnh à...”
“Điên rồi...”
Mấy người nhà họ Hoàng đến nhiều lần nên quá quen rồi nhưng một đám người Từ Sơn như mấy tên ngốc đứng yên tại chỗ, bọn họ chưa từng thấy chuyện như vậy bao giờ cả!
Bọn họ đều là những lão nông, một tháng khó khăn lắm mới giành được năm tệ, bây giờ nhìn thấy người ta đều là tám ngàn một vạn còn có mười vạ... Không đơ luôn thì còn sao nữa?
Đây giống như là hai thế giới vậy.
“Đây là, đây là người bạn học đó của giám đốc Từ à?”
“Đúng thế, Lam Kỳ, lần trước anh ta lấy hàng gấp ba, bốn lần chúng tôi, còn đặt rất nhiều nữa, bán hết rồi ư? Điên rồi sao?”
Anh em nhà họ Hoàng nhìn thấy Lam Kỳ tiên phong đi đầu lấy mười vạn tiền hàng thì cảm thấy thật sự không thể tin được. Người này bán thế nào vậy.
Nhóm bọn họ đứng xem một lát, nhà họ Hoàng lập tức gia nhập vào đội ngũ giành hàng, nhóm Từ Sơn nhìn bọn họ giày vò nhau thì nguyên một đám ngơ ngác đến chỗ Từ Toa.
Tất nhiên ban ngày Từ Toa sẽ không ở nhà nhưng bà Từ thì lại ở nhà, bà nhìn thấy con trai thì rất vui mừng: “Mấy đứa mau vào đi.”
Nhà của Từ Toa lại khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
Tới đây bọn họ cũng có thể hiểu vì sao Từ Sơn lại không ở đây rồi, nếu bọn họ mà ở, bọn họ sẽ bị áp lực rất lớn đấy, sợ sẽ làm hư cái này, làm hư cái kia. Mọi người đứng ngoài cửa hơi mất tự nhiên, bà Từ nhanh chóng đưa dép cho họ: “Đổi dép lê đi rồi đến phòng khách ngồi.”
Bà cụ lại gọi: “Em Hứa à, cắt một đĩa hoa quả cho mọi người đi.”
Sau đó lại hỏi: “Mấy đứa ăn cơm chưa?”
Khỏi phải nói, lúc xuống xe ngay đúng giờ cơm trưa, bọn họ đi tới đi lui nên chưa ăn gì cả, không nói thì thôi đi, vừa nhắc tới đã cảm thấy đói bụng rồi, Từ Sơn cười xòa: “Chưa ạ.”
Bà Từ lườm anh ta một cái: “Con thì sao cũng được, dẫn mấy đứa nhỏ đi mà còn không ăn cơm, tụi nó đang tuổi ăn tuổi lớn mà.”
Bà cụ nhìn về phía Hổ Tử, nói: “Hổ Tử cháu chờ chút, thím chuẩn bị thức ăn cho cháu.”
“Để em làm cơm rang trứng, nhà chúng ta còn cơm.” Chị Hứa vội vàng nói.
Bà Từ: “Được.”
Khách đến nhà Từ Toa, không bao lâu Từ Toa đã biết, nhưng cô cũng không gấp về, ở đây cô đang hạch toán các khoản với bộ phận tài vụ, Hướng Tình cảm thấy lo sợ, hỏi: “Giám đốc Từ, chúng ta thật sự muốn đầu tư lớn như vậy à?”
Từ Toa mỉm cười: “Tôi còn không sợ thì cô sợ cái gì chứ?”
Hướng Tình: “Tôi không khống chế được.”
Từ Toa mỉm cười: “Không sao đâu, chúng ta đủ khả năng làm thế.”
Dừng một chút, lại kiên định nói: “Hơn nữa tôi cũng sẽ không để cho mình thiệt, tôi tin tưởng vào năng lực của bản thân.”
Hướng Tình: “...!”
“Mạo hiểm luôn cùng tồn tại với kỳ ngộ.”
Hướng Tình nhìn Từ Toa, tuy cô ta và Từ Toa là bạn học nhưng cô ta lại cảm thấy mình không hiểu Từ Toa chút nào cả.
Lúc trước cô ta cảm thấy mình hiểu rất rõ Từ Toa nhưng bây giờ lại cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi, thật ra cô ta chưa từng hiểu Từ Toa. Cô ta chưa từng thấy ai gan dạ hơn Từ Toa cả.
Hơn nữa, cô còn có một sự mạnh mẽ mà không phải người đàn ông nào cũng có được. Dường như làm gì cũng đều rất tự tin.
Theo đó người xung quanh cô cũng trở nên tự tin hơn, làm chuyện gì cũng liều lĩnh to gan hơn.
Có đôi khi thật sự rất kỳ diệu, khi bạn không sợ thất bại thì dường như xác suất thành công sẽ lớn hơn.
Từ Toa không biết suy nghĩ của mọi người, nếu như biết, sợ là phải cảm thán. Sở dĩ cô không sợ gì cả là vì có thành phố Giang Hải làm hậu thuẫn, cô tin tưởng mình có thể làm lại từ đầu. Hơn nữa đang lúc còn trẻ không chịu liều mạng chẳng lẽ muốn đợi đến già sao?
“Cô gộp lại hết vốn lưu động của chúng ta cho tôi xem qua.”
“Được.”
Từ Toa gõ lên mặt bàn: “Không biết Giang Phong và ba cô đàm phán thế nào rồi?”
Hướng Tình rụt cổ một cái: “Ba tôi là người khó nói chuyện nhất.”
Từ Toa cười: “Chúng ta cũng đâu có việc gì cầu ông ấy, không cần sợ ông ấy.”
Mà lúc này, Giang Phong cũng đang khai thông với ba Hướng, hai bên vẫn tương đối ôn hòa, thật ra ba Hướng hy vọng Giang Phong có thể thu mua len lông cừu, nhưng với tư cách người lãnh đạo của vùng này thì lại sợ một bước đó của Giang Phong quá lớn.
Nhưng lúc Giang Phong rất có tự tin, ba Hướng tự nhiên không nói nên lời gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận