Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 415. Bị thương

Chương 415. Bị thương
Chương 415: Bị thương
Tai của Từ Toa nghe thấy, đừng thấy cô không có sức, nhưng lỗ tai lại rất thính.
Từ Toa phản kích với cô ta: “Đồ đàn bà xấu xa ác độc.”
Bạch Liên Hoa oán hận nhìn hai người Từ Toa, rất nhanh lại lộ ra vẻ đau khổ, cứ nhìn hai người Từ Toa và Giang Phong như vậy.
Từ Toa than thở: “Giả bộ ở trước mặt tôi làm gì, tôi còn không biết cô là loại người gì à.”
Người này biết giả bộ nhất, nếu như ai thật sự giúp cô ta, mới là đồ ngu. Đây chính là một con quỷ thiếu đạo đức bắt nạt kẻ yếu.
Từ Toa lạnh lùng nhìn Bạch Liên Hoa, không hề mềm yếu chút nào.
Quả nhiên, Bạch Liên Hoa rụt vai lại, lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó đi nhanh vài bước bước, nhanh chóng rời đi.
Từ Toa nhìn cô ta, vui vẻ lúc đầu đều biến mất không ít, cô nói: “Mới sáng sớm nhìn thấy cô ta, giống y như ra cửa giẫm phải phân chó.”
Giang Phong nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Liên Hoa với ánh mắt đen láy, nói: “Em yên tâm, anh sẽ không để cô ta ảnh hưởng đến em đâu.”
Từ Toa liếc mắt, cười nhạt: “Sao? Anh muốn làm gì cô ta? Thực ra không cần đâu.”
Giang Phong nhướng mày.
Từ Toa dứt khoát đáp: “Hà tất phải phí sức với loại người này, bây giờ thật sự kêu cô ta làm gì, cô ta cũng không dám làm đâu! Chuyện của cậu hai Bạch cũng khiến cô ta sợ rồi. Chúng ta hà tất phải phí thời gian với cô ta, chỉ với con người cô ta, tự mình cũng có thể khiến cuộc sống rối tinh rối mù lên rồi, chúng ta nào cần phải phí sức vì cô ta làm gì? Anh cứ yên lặng mà coi, sẽ phát hiện ra nhất định cô ta sẽ sống ngày càng kém hơn.”
Giang Phong gật đầu, nhìn Từ Toa.
Từ Toa cười mỉm: “Em không muốn làm lỡ chuyện của anh.”
Giang Phong liếc mắt nhìn Từ Toa thật sâu, đáp: “Anh hiểu.”
Từ Toa nở nụ cười, sẵng giọng: “Bên ngoài có hơi lạnh rồi.”
Giang Phong nắm tay cô: “Đi, vào nhà đi.”
Anh nói: “Anh đun trà đường đỏ, gừng và táo đỏ cho em nhé?”
Hôm qua đính hôn, anh hưng phấn đến mức nửa đêm chưa ngủ, đột nhiên dậy nghiên cứu sách dạy nấu ăn.
Anh bảo: “Con gái uống cái này tốt lắm.”
Từ Toa: “Vậy được.”
Cô sáp lại bên người anh, nói: “Em làm trợ thủ cho anh.”
Giang Phong: “Được.”
“Bác sĩ Tiểu Giang, bác sĩ Tiểu Giang…”
Hai người đang nói chuyện, thì nghe bên ngoài có người gọi, ngay sau đó có người tiến vào, người vào trong là mấy nữ đồng chí ở điểm thanh niên trí thức. Bọn họ đỡ trí thức Hồng mang gương mặt máu me, nói: “Anh mau xem xem, cô ấy xảy ra chuyện…”
Giang Phong: “Mau đỡ người lên giường bệnh.”
Từ Toa nhanh chóng lùi lại một bước, không làm chậm trễ việc, nhưng lại tò mò nhìn trí thức Hồng, trí thức Hồng là người lớn lên đẹp nhất trong các thanh niên trí thức ở thôn bọn họ, cũng có điều kiện tốt nhất. Không chỉ rất được yêu thích ở điểm thanh niên trí thức, mà trong thôn cũng không ít chàng trai thích cô ta.
Mà lúc này, sắc mặt của trí thức Hồng trắng bệch, mi tâm nhăn chặt lại, hình như tình trạng rất kém.
Vết máu trên trán nổi bật càng khiến người nhìn thấy mà giật mình, mà mấy trí thức nữ đưa cô ta qua đây cũng mang vẻ mặt khác nhau, người lo lắng, người sợ hãi, cũng có cả vui khi thấy người gặp họa…
Từ Toa xem như là một người ngoài, đứng ở phía sau nhìn bọn họ, thật sự có thể nhìn rõ từng người một.
Cô lại liếc mắt nhìn người có ánh mắt rất sợ hãi kia, đó chính là trí thức nữ về đây cùng đợt với trí thức Hồng, khi ấy cô ta là người dẫn đầu lên xe trâu, vừa nhìn đã biết không phải người chung đường với trí thức Hồng. Cũng không biết, chuyện này có liên quan đến cô ta hay không.
Từ Toa ở bên này nghĩ ngợi viển vông, ở bên kia, Giang Phong đã bắt đầu xử lý và băng bó cho người ta.
Lúc này, trí thức Hồng đột nhiên mở miệng: “Vết thương này của tôi có để lại sẹo không?”
Giang Phong: “Không nói trước được, theo lý thì sẽ không, nhưng cũng phải xem cô có thể chết để lại thẹo không đã.”
Đôi mắt của trí thức Hòng lập tức đỏ lên. Nào có cô gái nào không yêu cái đẹp.
Giang Phong: “Cô đừng cử động.”
Làm bác sĩ đều thích người bệnh khá phối hợp: “Trước xử lý tốt vết thương đã, vết thương của cô không sao, sau này mới bàn đến vấn đề sẹo. Nếu giai đoạn trước vết thương của cô không bảo dưỡng tốt, vậy lại sẽ càng để lại sẹo.”
Trí thức Hồng lập tức gật đầu, cẩn thận hẳn lên.
Vết thương của cô ta rất nhanh đã băng xong, Giang Phong dặn dò một vài chi tiết, nói: “Mỗi ngày vết thương của cô phải thay thuốc một lần.”
Trí thức Hồng gật đầu.
Xử lý xong cái này, Giang Phong lại nhìn về phía Từ Toa, Từ Toa bối rối nhìn Giang Phong, sau đó mới hiểu ra từ trong tầm nhìn của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận