Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 573. Kinh doanh 6

Chương 573. Kinh doanh 6
Chương 573: Kinh doanh 6
Từ Toa cũng cảm thán: “Em cảm thấy những bộ quần áo đã qua sử dụng này cầm ra ngoài không ổn cho lắm, cũng không biết có sạch không, có vi khuẩn không nữa, bằng không, thực sự mang ra ngoài chắc hẳn đều có thể dùng lại.”
Bọn họ đều biết, cho dù là quần áo đã qua sử dụng ở thành phố Giang Hải vẫn tốt hơn quần áo của rất nhiều người bên ngoài mặc quá nhiều.
Cô vẫn luôn muốn mang chúng ra ngoài, không chỉ để kiếm tiền, mà cũng là để càng nhiều người có quần áo để mặc hơn.
Nhưng, suy cho cùng cô cũng là người hiện đại, trong lòng vẫn băn khoăn khoản này.
Giang Phong: “Anh về trường bàn bạc với người ta xem, anh nhớ có một loại dịch khử trùng có thể dùng, anh thấy chúng ta nhập một lô với danh nghĩa xí nghiệp, không chỉ trường học có thể kiếm tiền, mà những bộ quần áo đã qua sử dụng đó của chúng ta cũng sẽ không lãng phí.”
Từ Toa: “Như vậy cũng tốt.”
Giang Phong: “Anh tính tạm nghỉ không lương ở bên trường học.”
Từ Toa ngạc nhiên nhìn anh, Giang Phong nghiêm túc nói: “Tuy rằng Bàng Thành không xa, nhưng chung quy em chạy qua chạy lại cũng không được. Anh nghĩ rồi, chúng ta sẽ đi cùng nhau qua đó.”
Bàng Thành cách Quảng Châu không xa, mỗi ngày đi qua đi lại không thành vấn đề, nhưng không có xe chung quy vẫn không tiện. Từ Toa cũng không thể mang xe từ thành phố Giang Hải ra được, cho nên anh cảm thấy, thực ra bọn họ có thể chuyển đến Bàng Thành.
Nếu không phải vì vẫn còn hợp tác với xưởng máy, thì anh thậm chí còn muốn trực tiếp từ chức.
Thật sự không nên chiếm được nhà xí mà không chịu thải.
“Cũng được, nhưng anh không tiếc sao?”
Từ Toa nghiêng đầu nhìn Giang Phong, không biết anh vứt bỏ nhiều sở thích của mình như vậy vì cô liệu có thấy tiếc hay không?
Giang Phong bật cười, đáp: “Anh có gì mà phải tiếc? Nguyện vọng lớn nhất của anh là ở chung với em không tách rời. Những cái khác đối với anh mà nói đều không quan trọng.
Giang Phong ở bên này nhanh chóng xử lý xong thủ tục, rất nhanh đã cùng Từ Toa chuyển đồ đạc đến Bàng Thành. Lần này, bọn họ thật sự to gan chuyển một xe tải từ thành phố Giang Hải ra để chuyển quần áo. Một lần, hai lần đều nói là mượn xe, sẽ không có người nào để trong lòng.
Phải nói tới, đám người Từ Toa bán loại áo may ô rẻ nhất trong siêu thị là tốt nhất, bởi vì loại quần áo đó thật sự đến ngay cả một cái nhãn mác cũng không có. Tuy rằng có nhãn hiệu, nhưng lại không nhìn ra được là gì, loại này thích hợp nhất để bán ra ngoài.
Ngoại trừ áo may ô, còn có cả quần thể thao cũng như thế.
Để quảng cáo, Từ Toa đặc biệt tới trạm xe lửa làm một biển quảng cáo ở đó, với cái giá một nghìn một năm để treo một tấm biển lớn ở trên tường.
Khỏi phải nói, đầu năm tám mươi thật đáng yêu!
Một nghìn có thể làm được việc lớn, hơn nữa đều có thành quả cực đáng mừng.
Cho nên cho dù là lô hàng đầu tiên của nhà xưởng bên Từ Toa chưa ra, nhưng bọn họ đã chuyển hàng hóa trên hai xe tải lên nhà kho trên tầng. Vì những hàng hóa này, bọn họ đã chạy tới ba siêu thị lớn, không chỉ thu thập được hàng bán ở siêu thị, còn chuyển sạch cả kho hàng đi.
Từ Toa và Giang Phong làm xong tất cả, cảm thán: “Nếu những thứ này không bán được ra ngoài, vậy ngay cả tháng đầu tiên phát tiền lương, chúng ta cũng không có mất.”
Có những người nhìn thì sáng lán xinh đẹp, nhưng thực ra túi tiền trống không.
Giang Phong cười: “Nếu quần áo không bán được, vậy chúng ta bán vàng để xoay vậy.”
Bọn họ vẫn còn một chút tiền tích góp ở thành phố Giang Hải.
Từ Toa bĩu môi: “Chỉ bởi vì chúng ta có đường lui, cho nên chúng ta mới đập nồi dìm thuyền như vậy.”
Bản thân bọn họ không có tiền, nhưng người trong nhà xưởng không biết, giống như nhân viên tài vụ Hướng Tinh ở nhà xưởng.
Đúng vậy, Hướng Tinh, bạn học của Từ Toa.
Bản thân nữ đồng chí cẩn thận và dè dặt này không dám lập nghiệp, nhưng lại vui vẻ đi theo người khác, cô ta đã sớm tiến cử mình với Từ Toa, cái khác đừng nói, nhưng Hướng Tinh làm như vậy, thật sự không tồi. Dù sao mẹ của cô ta cũng làm kế toán cho nhà xưởng lớn. Cho nên cô ta cũng xem như mưa dầm thấm đất.
Tuy rằng trên sổ sách hoàn toàn không có tiền, nhưng bởi vì Từ Toa sắp xếp cho mọi người không tồi, thậm chí còn phát cả quần áo công tác, thế cho nên mọi người đều cảm thấy Từ Toa vẫn rất giàu có.
Từ Toa: “…”
Bọn họ không hiểu. Quần áo, thứ này không cần tiền. Đó chính là một lô quần áo cô tìm được tại một trường trung cấp nghề ở thành phố Giang Hải.
Oa oa.
Có thể nói, Từ Toa lợi dụng thành phố Giang Hải rất triệt để. Nhưng, cô cũng chỉ đang lợi dụng phế vật mà thôi!
Giang Phong và Từ Toa đang nói chuyện trong văn phòng, thì nghe được tiếng gõ cửa, Từ Toa: “Vào đi.”
Người tiến vào chính là Hướng Tinh, tuy rằng cô ta là nhân viên tài vụ, nhưng gần như cũng kiêm cả làm trợ lý của Từ Toa, có chuyện linh tinh gì, đều là cô ta qua đây: “Giám đốc Từ, bên ngoài có vài người muốn qua đây lấy hàng.”
Từ Toa: “Lấy hàng?” Sau đó đôi mắt sáng ngời: “Lấy hàng!”
Cô lập tức nói: “Tôi xuống dưới xem thử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận