Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 91. Mắng

Chương 91. Mắng
Chương 91: Mắng
Không đi làm, sẽ không có công điểm, lương thực cũng bị chia ít đi.
Nhưng mà không có quy củ sao thành được vuông tròn.
Hơn nữa nếu thật sự không chống đỡ được, bị bỏ đói, chẳng phải vẫn cần đến đại đội vay lương thực ư, chuyện này gây thêm phiền phức cho đại đội, cho nên cho dù công việc của mình, nhưng không thể nói mình muốn làm gì thì làm.
Trong nháy mắt, sắc mặt của đại đội trưởng sầm xuống, trông chẳng tốt chút nào.
Từ Toa lén nhìn qua sắc mặt của đại đội trưởng.
Lỗ mũi đại đội trưởng tức tới xì khói, so với con bò đang kéo xe còn thêm mấy phần hung dữ nữa.
Mấy người thanh niên trí thức: “…”
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Bọn họ, không hiểu.
Cả một đoàn người đại đội trưởng nhìn theo hai mẹ con Hồ Hạnh Hoa, hai mẹ con Hồ Hạnh Hoa đương nhiên cũng nhìn thấy một đoàn người bên đại đội trưởng, nhiều người như vậy, lại chẳng phải mấy con muỗi, sao lại không nhìn thấy cơ chứ?
Vừa nhìn thấy đại đội trưởng, trái lại thím Hồ cảm thấy rất vui, đúng lúc bà ta mệt mỏi, nhìn thấy xe bò trong đội, sao có thể không vui cho được.
Bà ta vội vàng dừng bước, không đi nữa: “Hạnh Hoa, chúng ta chờ xe trong đội đi qua, ngồi ké xe về.”
Hồ Hạnh Hoa không có phản ứng gì, thím Hồ vừa quay đầu đã thấy gương mặt đen như đít nồi của con gái mình.
Kể từ lúc Hồ Hạnh Hoa bắt đầu kiếm tiền cho gia đình, thím Hồ đã bắt đầu coi trọng đứa con gái này hơn mấy phần. Bà ta nhìn Hồ Hạnh Hoa, nhanh chóng hỏi: “Làm sao vậy?”
Làm sao… ư?
Hồ Hạnh Hoa nhìn chiếc xe bò ngày càng đi tới gần, ánh mắt dừng lại trên người Chu Bảo Ngọc!
Làm sao ư!
Còn có thể làm sao nữa!
Nếu như không phải đột nhiên nhìn thấy đám thanh niên trí thức này, cô ta gần như đã quên mất Chu Bảo Ngọc.
Người đàn ông này dụ dỗ cô ta, dẫn cô ta đi, lại bỏ rơi cô ta.
Tất cả bi kịch kiếp trước của cô ta, đều bắt đầu từ việc bỏ trốn cùng với Chu Bảo Ngọc, nếu như không bỏ trốn cùng anh ta, nếu như không bị anh ta bỏ rơi, nếu như không phải là quen biết anh họ của Chu Bảo Ngọc, cô ta cũng sẽ không vì mưu cầu cuộc sống mà bị lừa tới phía nam làm công việc kia.
Từ khi sống lại, vốn dĩ Hồ Hạnh Hoa cảm thấy mình đã nắm giữ được số phận của bản thân, thậm chí có thể sống tốt hơn đời trước, chỉ chờ đến cuối năm, nhà họ Chu đến cửa cầu hôn.
Nhưng mà, Chu Bảo Ngọc lại tới.
Anh ta lại tới đây.
“Hạnh Hoa, Hạnh Hoa.” Thím Hồ không biết con gái bà ta bị sao nữa, nhưng mà cũng có thể nhìn ra được, con gái mình nhìn chàng trai anh tuấn tiêu sái đang ngồi trên xe kia không chớp mắt. Bà ta hơi chau mày, trong lòng cũng chẳng mấy vui vẻ gì.
Con gái bà ta biết kiếm tiền như vậy, thím Hồ chẳng mong cô ta sớm ngày xuất giá đâu, giúp đỡ gia đình thêm vài năm nữa không phải rất tốt hay sao? Nếu như gả cho người khác, vậy thì thành vợ của kẻ khác rồi. Cho nên thím Hồ đã thương lượng từ trước với chồng bà ta, không cần biết thế nào, tóm lại là kiên quyết mấy năm này sẽ không gả cô ta cho ai hết. Tuy rằng ngoài hai mươi tuổi mới kết hôn cũng có chút hơi muộn, chẳng qua thím Hồ cảm thấy, thời đại này đâu phải không có chuyện đó, nếu như con gái ở nhà thêm mấy năm, cấp bậc chọn vợ của thằng út lại có thể cao hơn một bậc.
Nói không chừng, thằng cả, thằng hai, thằng ba còn có thể xây nhà nữa đấy.
Vì thế tuyệt đối không thể gả chồng cho Hồ Hạnh Hoa sớm được.
Hơn nữa, cho dù thật sự muốn gả chồng cho Hồ Hạnh Hoa, thì mấy thanh niên trí thức kia cũng không nằm trong phạm vi chọn con rể của bà ta. 5 – 6 năm trước lúc mà lần đầu tiên có thanh niên trí thức tới, người trong thôn bọn họ còn ngóng trông, nghĩ đến là người thành phố, nếu quả thật nhờ thế mà được vào sống thành phố, thật đúng là chiếm hời to.
Nhưng mà hiện tại, ha ha ha, có ai không biết chứ.
Bọn họ căn bản không thể quay về, chẳng những không thể quay về mà còn phải dựa vào nhà vợ nữa đấy.
Cho nên tìm một đứa con dâu thành phố thì còn được, nhưng mà gả chồng cho con, bình thường mọi người sẽ không chọn đám thanh niên từ thành phố tới.
Ngay khi trong lòng Hồ Hạnh Hoa tràn ngập ý hận, trong lòng thím Hồ cũng đang không ngừng suy nghĩ.
“Hạnh Hoa này, chúng ta cũng không thể coi trọng đám thanh niên trí thức này, mấy thằng nhóc này cũng chẳng phải thứ gì ra hồn, là kẻ hèn nhát, vô dụng nhất, phải dựa vào nhà vợ giúp đỡ, không đáng tin cậy.”
Một đám thanh niên trí thức: “!!!” Chúng tôi chọc giận gì mấy người thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận