Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 247. Trở về

Chương 247. Trở về
Chương 247: Trở về
Lần nào cũng dùng thuốc, sau này những thảo dược tiện vừa không tốn tiền sẽ mất đi hiệu quả. Mọi người đều không giàu có, đoán là không phải ai cũng có thể uống thuốc đắt tiền, nên nếu như không phải bệnh rất nặng hoặc là quá cần thiết thì Giang Phong chắc chắn sẽ không cho thuốc tây.
Còn như siro trị ho này thì tác dụng không quá nhanh, hơn nữa anh cũng xem như hiểu tình huống cơ thể của Tiểu Thạch Đầu nên mới kê cho thằng bé.
Giang Phong không lấy tiền, cậu hai họ lập tức ngẩn ra, một lúc lâu mới lí nhí nói: “Không được, cái này không lấy tiền, cậu làm ở trạm y tế, tôi...”
Nói năng lộn xộn.
Giang Phong nhìn về phía Từ Toa ở bên cạnh, sắc mặt ửng đỏ, nói: “Từ Toa đã trả tiền cho tôi, nếu như anh muốn trả vậy về nhà tính với cô ấy đi.”
Từ Toa vốn cũng rất bình tĩnh không đỏ mặt, thấy dáng vẻ này của anh, bỗng tự nhiên mặt lại đỏ.
Cậu hai họ: “?”

Cậu hai dẫn theo Tiểu Thạch Đầu ở bên này không được mấy ngày.
Trông thấy đã sắp đến đợt thu hoạch vụ thu, anh ta thật sự không thể để lỡ được, vừa ở lại một đêm đã thu dọn gọn gàng chuẩn bị trở về.
Chỉ có điều, lần quay về này anh ta lại có thêm một cái gùi to. Bên trong là đồ mà bà Từ chuẩn bị cho anh ta, mỗi loại bột mì và gạo khoảng tám cân, còn để vào đó hai chai dầu nhỏ, ngoài ra, còn đặt vào bốn cây lạp xưởng và hai miếng thịt muối, một miếng cũng đã khoảng một cân rồi.
Ngoài những thứ này ra còn có hai con cá muối, hai gói đường đỏ, hai mươi cái bánh trung thu.
Bấy nhiêu đây thứ đã nhiều rồi nhưng lại còn thêm một túi đường lớn nặng khoảng ba cân và mấy bộ quần áo cũ.
Bà Từ dặn dò: “Trên đường đi nếu gặp được xe thì ngồi xe vẫn là tốt nhất, đừng vì tiết kiệm tiền mà để con cái chịu tội nhé.”
Cậu hai gật đầu.
Bà Từ lại dặn dò: “Mấy món đồ này cháu và anh cháu chia ra, đường đi quá xa, dì út không đi nổi đến chỗ các cháu, cháu nói với anh cháu sống tốt. Đợi Đại Ny kết hôn, dì nhất định sẽ đến.”
Cậu hai lại gật đầu.
Bà Từ tiếp tục dặn dò: “Cái túi này là thức ăn dọc đường đi của các cháu, không cần biết như thế nào trẻ con phải ăn ngon một tí, cái khối vuông này, cháu xin nước nóng đổ vào là có thể ăn. Như vậy trên đường đi thằng bé cũng có thể được ăn ít canh trứng gà.”
Hốc mắt của cậu hai ửng đỏ: “Dì út…”
Bà Từ vỗ vào lưng anh ta: “Đàn ông đàn ang mà làm cái gì thế, mau đi đi. Đi sớm để còn về đến nhà sớm.”
Cậu hai ôm Tiểu Thạch Đầu nói dạ, lại đặt bọc đồ nặng vào trong gùi rồi nhanh chóng lên đường trở về. Tiểu Thạch Đầu được ba bế, đi được một đoạn không xa thì đột nhiên hướng về phía họ vẫy tay.
Từ Toa nở nụ cười cũng vẫy tay, cậu bé lộ ra hàm răng sữa nhỏ.
Bà Từ đứng ở cổng thôn nhìn bóng dáng ba con bọn họ nói:
“Năm đó chúng ta cùng đi chạy nạn, nếu không phải nhờ hai vợ chồng bà dì của cháu thì mẹ cháu chưa chắc đã sống được. Cuộc sống của bọn họ năm đó tốt hơn bà, lương thực cả đoạn đường từ lúc bắt đầu đi đều là họ giúp đỡ cho chúng ta. Sau này cũng là vợ chồng bọn họ đi ăn xin, mẹ cháu bị bệnh cũng là bà dì của cháu đi xin thuốc về. Ai mà ngờ đến cuối cùng, bọn họ rốt cuộc lại không thể đi đến được nơi bình yên cuối cùng.”
Từ Toa vỗ vai bà của cô rồi nói: “Cuộc sống của chúng ta bây giờ đã tốt vậy thì giúp đỡ bọn họ một chút bà nhỉ.”
Từ Toa không phải là người keo kiệt.
Bà Từ nhẹ nhàng ừ một tiếng, dường như nghĩ đến điều gì, bà hỏi nhỏ: “Cháu mua những thứ kia…”
Từ Toa lập tức nói: “Cái gì gọi là mua ạ, là trao đổi thôi mà.”
Tối qua Giang Phong len lén gửi đến hai túi gạo, hai túi bột mì, còn có khoảng 100 cái bánh trung thu, thật sự đã làm bà Từ sợ quá chừng. Người không biết còn tưởng bọn họ đi cướp kho lương đấy.
Từ Toa: “Bà yên tâm đi, không ai biết đâu, không đi qua con đường chợ đen nên rất an toàn, bà cứ yên tâm mà ăn nhé.”
Bà Từ chọc cô: “Cháu ấy, cái con bé này, cháu nói xem cháu dây dưa thân thiết với bác sĩ Tiểu Giang như vậy…”
Nói đến chuyện này, trái lại không biết nên nói gì.
Từ Toa ngược lại chẳng quan tâm: “Không sao đâu, trong lòng cháu có tính toán mà!”
Cô ôm bà Từ, dỗ dành nói: “Bà ơi, cháu hiểu ý của bà, biết bà lo lắng cho cháu nhưng bà cứ yên tâm, cháu và Giang Phong là người ngồi trên cùng một chiếc thuyền, nếu anh ấy gây chuyện với cháu thì anh ấy còn xui xẻo hơn cháu ấy. Vì vậy bà thật sự không cần quá lo lắng đâu.”
Bà Từ: “Cháu biết là tốt rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận