Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 119. Vấn đề về trứng gà

Chương 119. Vấn đề về trứng gà
Chương 119: Vấn đề về trứng gà
Bà Từ kể hết đồ trong gói hàng ra, Từ Toa nói: “Vâng, cháu biết rồi. Bà cũng nghĩ giúp cháu xem, chúng ta nên chuẩn bị chút gì để đáp lễ. Cũng không cần phải gửi nhiều như vậy, mấy thứ này đều là bọn họ cùng nhau gửi tới. Chúng ta chỉ có một nhà, ngay một lúc mà đáp lễ nhiều đồ giá trị như vậy cũng không thực tế, chúng ta cứ từ từ làm.”
Bà Từ: “Được, à đúng rồi, mau chóng ăn cơm, ăn xong rồi nói tiếp.”
Bà Từ đang định đi vào bếp, đột nhiên nghĩ ra cái gì đấy, nói: “À đúng rồi, trứng gà sáng nay cháu nấu là lấy từ đâu ra vậy?” Trứng gà trong nhà, cũng không thiếu hụt. Trứng gà trong ổ cũng còn cả mà!
Hơn nữa, sáng nay nhặt được năm quả trứng gà đấy.
Cũng không biết có chuyện gì xảy ra với đám gà này.
Từ Toa đột nhiên đơ ra một lúc, trong lòng tự nhủ, thế mà quên mất chuyện vô lý này.
Cô chỉ nghĩ tới việc ăn mì ăn liền nhất định phải có trứng gà, thế mà lại quên mất, bây giờ trứng gà chính là thứ quý giá, luôn được đếm rất cẩn thận! Sơ suất, quá sơ suất.
Từ Toa làm ra vẻ bình tĩnh: “Sáng nay cháu nhặt được trong sân đấy.”
Bà Từ: “!!!”
Bà cụ kinh ngạc nhìn Từ Toa, Từ Toa cố gắng đứng vững, cô nhất định phải lấy hết khả năng diễn xuất của mình ra để biểu hiện, nhất định phải làm được!
Từ Toa bình tĩnh, cố tỏ ra vẻ bình thường: “Đúng vậy, cháu nhặt được bốn quả trứng gà, đều dùng hết rồi. Sao thế ạ?”
Bà Từ: “…”
Bà cụ yếu ớt nói: “Nhưng mà… sáng nay bà nhặt được năm quả?”
Từ Sơn: “???”
Cổ Đại Mai: “???”
Vì thế, con gà nhà bọn họ điên cuồng đẻ trứng?
Hiện trường rơi vào trong một sự yên lặng quỷ dị, mãi một lúc lâu sau, bà Từ chầm chậm nhìn về phía Từ Toa, Từ Toa ngay lập tức nói: “Cháu chính là nhặt ở bên cạnh ổ gà, thật đấy.”
Không phải là thật thì cũng phải là thật.
Người không cẩn thận sẽ phải sống long đong một chút.
Từ Toa cảm thấy mấy ngày gần đây mình đã sống quá thoải mái rồi.
Sao vừa nhìn thấy mì ăn liền, mắt cô đã sáng rực lên như thế, lần này thì hay rồi, có thể lừa gạt cho qua chuyện mì ăn liền, chuyện trứng gà thì bị vạch trần.
Cô thử thăm dò: “Hay là của ngày hôm qua?”
Cô nhớ rõ, sáng hôm qua đến một quả trứng cũng không có, Từ Toa cũng chỉ có thể lái theo hướng này mà thôi.
Chẳng qua cách nói này cũng có thể dùng được, thời tiết quá nóng, hai con gà mái cứ cách dăm ba hôm lại bãi công một lần, cho nên đôi khi cũng không nhặt được trứng. Sáng ngày hôm qua chính là không có.
Từ Sơn cảm thấy cháu gái của anh ta nói cũng có đạo lí nhất định, anh ta bắt đầu động não: “Chuyện này cũng rất có khả năng, có khi nào mấy ngày hôm nay, chẳng phải là gà mái không đẻ trứng, mà chính là nó không đẻ ở trong ổ, mọi người đã quen thuộc với việc nó đẻ trứng trong ổ, cho nên cũng không tìm trong sân.”
Cổ Đại Mai: “Ngày đầu tiên không có trứng em đã tìm ở trong sân rồi.”
Từ Sơn lập tức đáp: “Nhưng mà sau này thì em lại không tìm nữa phải không?”
Chuyện này, đúng là như vậy.
Cổ Đại Mai nói: “Chẳng phải là do em nghĩ hàng năm đều có một quãng thời gian như thế hay sao, cho nên em mới không tìm nữa, chậm rãi quen dần… Ôi ôi ôi! Anh nói xem sao em có thể phạm phải sai lầm thế này được! Trứng gà, trứng gà trứng gà!”
Cổ Đại Mai lập tức chạy ra chuồng gà.
Từ Toa: “Đã tìm thấy chín quả rồi, không đến mức lại có thêm đấy chứ?”
Quả nhiên, Cổ Đại Mai tìm một vòng, hoàn toàn không tìm thấy thêm quả trứng nào nữa.
Bà Từ phê bình Cổ Đại Mai: “Sau này con để tâm một chút cho mẹ! Làm việc không cẩn thận chút nào.”
Việc nhặt trứng gà, cũng đâu phải là Cổ Đại Mai.
Phần lớn thời gian đều do bà Từ tự mình làm, nhưng mà đối với hành vi đổ oan của bà cụ, Cổ Đại Mai vậy mà lại không tỏ ra bất kỳ lời than phiền nào, ngược lại trong lòng còn suy nghĩ linh tinh, con gà mái kia sao lại không đẻ trứng ở một chỗ cố định chứ? Sao bản thân mình lại không phát hiện ra hành vi giấu trứng của bọn chúng nhỉ.
Tóm lại, Cổ Đại Mai rất tức giận.
“Vậy xem ra, gà nhà chúng ta thật ra vẫn luôn đẻ thêm trứng.” Nếu mà nghĩ như vậy, bà Từ ngược lại cảm thấy rất vui.
Trứng gà nhiều hơn một chút, không những có thể bán lấy tiền, còn có thể bổ sung dinh dưỡng cho người trong nhà, cho dù là nhà ai thì đều là bảo vật.
Từ Toa: “Chúng ta có ăn cơm không?”
Bí ẩn về trứng gà đã được giải quyết, vậy nhất định phải ăn cơm rồi.
Từ Toa đi phía sau cùng, nhẹ nhõm thở phào một hơi, lần sau, nhất định không thể như vậy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận