Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 439. Thời gian 4

Chương 439. Thời gian 4
Chương 439: Thời gian 4
Từ Toa lắc hai bộ quần áo trên tay mình, nói: “Tương lai, anh có muốn xem không?”
Giang Phong trông như có hơi rối rắm, nhưng vẫn không thoát khỏi khát vọng trong lòng, anh gật đầu, đáp: “Muốn!”
Từ Toa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Giang Phong bị tiếng cô cười mà ngại ngùng, đỏ mặt như sắp bốc hỏa, nhưng vẫn nói: “Chúng ta đi xem những cái khác đi.”
Từ Toa: “Được thôi.”
Cô đặt quần áo xuống, lại cầm một cái váy hoa nhí dài lên, hỏi: “Em mặc cái này đẹp không?”
Ngược lại chiếc váy này có chút phong cách phục cổ, Giang Phong gật đầu, nghiêm túc đáp: “Đẹp.”
“Vậy cái này?” Cô lại cầm một cái áo khoác da nhỏ lên, trực tiếp khoác lên người: “Sao hả? Đẹp không?”
Giang Phong sờ cằm, dường như đang suy nghĩ.
Đôi mắt to tò mò của Từ Toa hơi lấp lánh: “Thế nào?”
Cuối cùng Giang Phong cũng mở miệng: “Anh chỉ đang nghi ngờ, tại sao em mặc gì cũng đẹp hết?”
Từ Toa: “Phụt!”
Cô nói: “Cái miệng này của anh thật ngọt, hôm nay ra ngoài ăn đường sao?”
Giang Phong cười: “Nhìn em có thể không ngọt được sao? Em chính là hũ đường mật thật to.”
Từ Toa sửa lại: “Không đúng, Nữu Tể nhà em mới là đường mật, con bé là Từ Đường.”
Giang Phong: “Nhưng anh cảm thấy em mới ngọt nhất.”
Từ Toa nhẹ giọng: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Giang Phong nhướng mày, nở nụ cười.
Khi anh và Từ Toa ở chung mới chính là lúc thoải mái nhất, thả lỏng nhất, anh nhìn xung quanh, đột nhiên nói: “Quần áo bán ở nơi này vẫn thật kỳ lạ, xuân hạ thu đông đều đủ cả.”
Từ Toa: “Không bất ngờ, quần áo chính là mặc loạn như vậy đó.”
Thành phố Giang Hải là một hải đảo, khi lạnh nhất thực ra vẫn trên không độ, nhưng bởi vì ẩm lạnh, nên bọn họ mới cần những thứ như áo lông. Nhưng trên thực tế, vẫn là thời gian ấm áp nhiều, cho nên bán trang phục hè nhiều hơn. Nhưng đồ mùa hè nhiều cũng không có nghĩa không cần đến đồ mùa đông.
Đặc biệt là những mẫu xe máy đẹp rất cần loại tạo hình giống như áo da này.
Từ Toa: “Đi, chúng ta đi xem đồ nam đi.”
Giang Phong: “Xem đồ nam? Anh không cần đâu.”
Từ Toa đảo trắng mắt: “Cũng có phải kêu anh lấy ra ngoài đâu, là kêu anh mặc thử ở đây, thay đồ cho em xem.”
Giang Phong: “…”
Từ Toa đẩy Giang Phong, nói: “Đi đi đi, đi thay quần áo cho em xem.”
Giang Phong: “?”
Từ Toa nhìn vẻ mặt của anh, đáng thương nói: “Có phải anh không bằng lòng không?” Giọng nói có hơi buồn thiu.
Giang Phong: “Không có, nếu em đã muốn xem, vậy anh đi thay là được.”
Từ Toa lập tức nở nụ cười, một giây sau đã mặt mày rạng rỡ: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Nhưng Giang Phong cũng nói: “Em thay quần áo cho anh xem phải đợi sau khi kết hôn, còn anh thay quần áo cho em xem, lại phải ngay bây giờ, em thật có tiêu chuẩn kép đấy.”
Từ Toa chống nạnh, giảo biện: “Sao mà giống nhau được? Anh mặc là quần áo thường ngày, không lộ cánh tay không lộ chân, em cũng có chiếm lời của anh đâu. Nhưng đồ nữ, anh cũng nhìn thấy rồi đó, nếu như em mặc, lộ chỗ này lộ chỗ kia, không phải anh chiếm lời của em sao? Em rất thiệt đó.”
Giang Phong: “…” Vậy mà lại rất có lý.
Từ Toa: “Em mặc kệ, anh đã đồng ý với em rồi.”
Giang Phong: “Vậy đi thôi.”
Giang Phong từ bỏ phản kháng.
Từ Toa tươi cười hớn hở, cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Ngôi sao thời trang phiên bản nam, hoạt động!
Từ Toa kéo Giang Phong, vui vẻ tới khu đồ nam.
Cô nói: “Em cảm thấy với dáng người của anh, mặc gì cũng ưa nhìn hết, nào, chúng ta đi chọn, thử chọn tây trang trước đi! Em cảm thấy đàn ông mặc tây trang chính thức rất có phong cách cá nhân.”
Giang Phong cũng chưa bao giờ từng nhìn thấy trang phục giống như tây trang, nhưng mắt thấy Từ Toa vui vẻ giống như một con chim sẻ, chạy tới chạy lui, ngược lại anh cũng không hề từ chối thay quần áo một chút nào, cảm thấy có thể khiến Từ Toa vui vẻ, bản thân anh cũng rất vui.
Anh nói: “Anh mặc cái này sao?”
Từ Toa: “Đúng đó, anh mặc màu xám đậm, thoạt nhìn vô cùng có cảm hứng nghệ thuật, em nghĩ một chút, ồ… bên trong anh mặc áo lông này đi?”
Giang Phong: “Được!”
Anh vắt quần áo Từ Toa chọn lên cánh tay, lập tức nói: “Nhưng anh thay đồ ở đâu? Cũng không thể thay ngay trước mặt em được? Thế này không thích hợp đi?”
Từ Toa đảo trắng mắt: “Anh nghĩ đẹp thật, anh muốn cởi trần, thì em cũng chẳng muốn xem đâu. Đi qua bên đó, bên đó có phòng thử đồ.”
Giang Phong đi vào phòng thử đồ một cách “ngoan ngoãn nghe lời.”
Từ Toa lập tức lại đi loanh quanh, tiếp tục tìm kiếm. Ôi chao, nếu có máy ảnh thì tốt, cô có thể chụp ảnh Giang Phong.
Nhưng, rất nhanh Từ Toa đã từ bỏ dự định này, tuy có thể chụp ảnh, nhưng làm sao rửa ra được? Về phần máy ảnh kỹ thuật số và di động, muốn tìm được nơi có điện cũng không dễ dàng gì, về phần dùng hết rồi, lại càng không có chỗ sạc điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận